19
Thời gian một ngày một ngày trôi qua.
Ta giật mình phát giác, lời thị nữ nói, thức nhắm phòng bếp làm, tựa hồ cùng kiếp trước không có gì khác nhau. Ta ngày ngày bói toán rút quẻ, quẻ đều là que xấu, mọi thứ đều là tồi tệ nhất.
Ta sầu lo đến ăn ngủ không yên.
Ta cầuThái hậu xin nghỉ, lấy lý do sinh bệnh cần nghỉ ngơi.
Kỳ thật cũng không phải nói dối.
Mấy ngày này, ta đã gầy đến không nhận ra.
Tổ phụ tổ mẫu vì ta mời đến các danh y.
Bọn họ đều nói, bệnh của quý thiên kim, là tâm bệnh.
Tâm bệnh không có thuốc chữa.
Tổ mẫu gấp đến độ rơi lệ, hỏi ta: "Nhược Từ, có phải con có tâm sự gì không?"
Ta chỉ biết là cầm tay của bà ấy.
Ấm áp, mạch tượng bình ổn.
Sau đó ta mới có thể thở dốc mỉm cười: "Con không có tâm sự gì cả, có hai người ở đây, con không có gì phiền lòng."
Nhưng trong đêm ta ngủ không được, vẫn như cũ đi tìm tổ phụ tổ mẫu.
Đã thấy tổ mẫu quỳ gối bên trong phật đường, hướng Bồ Tát cầu khẩn:
"Nếu như ta cùng phu quân nhất định phải đi, có thể cầu xin Bồ Tát phù hộ Nhược Từ của chúng ta cả đời khoẻ mạnh không âu lo được hay không?"
Ở sau lưng bà ấy, tổ phụ nhất quán không tin vào thần phật, lại cũng quỳ xuống, liên tục dập đầu.
"Ta biết ta cả đời này, nghiệp quá nhiều. Nếu muốn ứng, đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-sinh-bo-de/3601436/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.