11
Sau khi lâm phi qua đời, Cố Cửu Uyên càng ngày càng rèn luyện bản thân thêm phần khắc khổ.
Tổ phụ liền để ta khuyên hắn một chút.
Nhìn hắn chịu khổ đến đỏ bừng con mắt, ta chỉ có thể nói: "Ngươi phải bảo trọng thân thể."
Hắn chỉ là cười cười, ngược lại khuyên ta trời lạnh dần, nhớ mặc thêm áo.
Cứ như vậy, từ hạ đi đến thu, hắn liều mạng học tập rèn luyện.
Chỉ có thời điểm gặp ta, mới nghỉ ngơi một lát.
Cố Cửu Uyên thật sự đã quá mệt mỏi.
Vờ ngủ, lại thật ngủ thiếp đi.
Ta ngồi ở bên cạnh hắn lấy quạt quạt cho hắn ngủ, cảm thấy chua xót.
Hắn trong mộng, cũng đều không an ổn.
Hai tay nắm đến sít sao, giống như là cùng ai phân cao thấp.
Ta nhẹ nhàng kéo tay hắn, hắn một nháy mắt bừng tỉnh, mặt mày ngoan lệ, trở tay đem ta quẳng xuống đất.
Hắn vung quyền nhanh như chớp, đến khi thấy rõ là ta, mới cố tình lệch vị trí, đạp nát gạch đá.
Hắn đầy tay đều là máu, lại không thèm để ý chút nào, chỉ là cuống quít đến hỏi ta.
"Tống cô nương, thật có lỗi."
Ta bôi thuốc cho hắn, thở dài: "Ngươi lo lắng quá mức, ta sợ ngươi đem mình bức điên mất."
Hắn rủ lông mi xuống: "Chỉ cần một ngày cô nương còn ở đây, ta liền sẽ không điên, cũng không dám điên."
Ta ngơ ngẩn.
Hắn nhẹ nói: "Lúc ta gặp cô nương, khí phách của ta hoàn toàn bị hao mòn hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-sinh-bo-de/3601432/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.