7
Dưới hiên, gió lạnh như đao cắt.
Chuyện mạch tượng của Lâm phi cứ quẩn quanh trong lòng ta, ta nhất thời không biết nên làm sao mở miệng.
Cố Cửu Uyên dường như nhìn thấu ta, bình tĩnh nói: "Tống cô nương cứ nói đừng ngại."
Ta nhẹ nhàng thở dài: "Lâm phi nương nương thân thể yếu, sợ là chịu không qua mùa đông này."
Cố Cửu Uyên nhắm hai mắt, cách thật lâu, nói: "Đối với bà ấy như vậy mà nói, cũng coi như giải thoát."
Ánh nến ảm đạm, in bóng thiếu niên trên mặt đất, cực yếu ớt, cực cô đơn.
Ta nhịn không được hỏi: "Vậy còn ngươi?"
Hắn nhìn ta, tròng mắt đen nhánh tràn đầy nghi hoặc: "Ta?" Ta nhịn xuống chua xót, hỏi: "Nếu người cuối cùng quan tâm, đến ngươi trên đời này cũng rời đi, ngươi làm sao bây giờ đây?"
Hắn ngơ ngẩn, hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Lúc trước như thế nào, về sau liền như thế ấy."
Ta lắc đầu: "Chỉ sợ ngươi thân bất do kỷ."
Tuổi tác càng trưởng thành, bất kỳ một hoàng tử nào có khả năng kế thừa hoàng vị, đều sẽ bị cuốn vào bên trong cuộc đấu tranh quyền lực mà thôi.
Vô luận tranh hay không tranh, trước đây những kẻ làm hắn nhục nhã thống khổ, về sau tình trạng ấy sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng.
Thậm chí, khó đảm bảo tính mệnh.
Cố Cửu Uyên giống như cũng nghe đã hiểu, lâu dài trầm mặc.
Hắn cười đến tự giễu: "Thế nhưng là Tống cô nương, người như ta, vẫn luôn là thân bất do kỷ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-sinh-bo-de/3601429/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.