Chương trước
Chương sau
Không biết có phải Lục Hướng Bắc có cái miệng phỉ phui hay không mà đúng là anh nói gì liền xảy ra cái đó. Đến lúc nên ra sữa thì Đồng Nhất Niệm lại không có chút sữa nào.
Nhìn hai đứa con khóc đến đỏ mặt nhưng cô lại không có chút sữa nào.
"Đều tại anh đấy! Điều tốt thì không nói, xấu thì nói cả đống!" Đồng Nhất Niệm lườm anh, ngữ khí trách móc nhưng giữa trán lại có chút yêu kiều.
Anh nhìn thấy vậy mà phải cố điều hòa tâm trạng.
Đúng là rất khó có thể nhìn được biểu cảm này của cô. Tuy ai cũng biết có sữa hay không thì cũng không có liên quan gì đến việc anh nói nuôi còn bằng sữa ngoài nhưng anh lại thích ngữ khí và dáng vẻ này của cô. Anh dám đảm bảo Niệm Niệm của anh chỉ có đối mặt với anh mới có dáng vẻ này, đây chính là quyền lợi của ông xã đấy.
Anh vừa nghĩ mà không nhịn được mỉm cười.
Vết thương trên bụng Đồng Nhất Niệm còn rất đau, cố gắng gượng chống đỡ cho con bú, tư thế đó vốn rất đau rồi lại nhìn thấy anh đứng đó cười một cách ngốc nghếch liền bốc hỏa, nhưng lại không dám to tiếng, sợ dùng sức thì vết thương lại càng đau hơn. Cô lườm xéo, tuy giận dữ nhưng vẫn mềm mỏng: "Cười ngốc ra đó làm gì hả? Bị mắng lại còn cười cũng chỉ có anh thôi, còn không mau đến đây giúp đỡ đi!"
"Ồ!" Anh lúc này mới lấy lại tinh thần, có trời biết được, ánh mắt đó của Đồng Nhất Niệm nhìn anh làm lòng anh vô cùng xốn xang.
Lúc này đã là ba ngày sau khi sinh, sắc mặt Đồng Nhất Niệm đã tốt hơn nhiều hai ngày trước, không còn xanh xao nữa, đôi mắt đẹp khi chuyển động cũng đã có thần thái hơn. Tuy nói là cô nhìn một cách tức giận nhưng vào trong mắt Lục Hướng Bắc lại rất yêu kiều quyến rũ.
Anh đã cấm dục rất lâu rồi nên chỉ cần một ánh mắt vô tình thôi cũng có thể làm anh bốc hỏa toàn thân. Tuy anh biết bây giờ là lúc không thích hợp nhất nhưng khao khát của anh lại đến quá mãnh liệt, bản thân anh cũng đâu muốn như vậy.
Thế nào là gợi cảm? Gợi cảm không phải là cứ lột sạch đồ đứng đó mà quan trọng phải là người yêu trong lòng, người đó chỉ cần một ánh mắt vô tình, một cái nhấc tay nhấc chân thôi thì trong mắt anh cũng trở nên phong tình quyến rũ vô cùng.
"Lục Hướng Bắc, anh đang làm gì thế? Anh bế Đô Đô kiểu gì vậy?" Đồng Nhất Niệm cau mày trách cứ. Nếu như cô biết được trong đầu Lục Hướng Bắc bây giờ đang nghĩ đến việc không trong sạch thì chắc sẽ muốn phanh xác anh ra mất.
"Hả?" Giờ anh mới phát hiện trong lúc anh đang thất thần thì mặt Đô Đô đã bị tay anh che mất, chẳng trách Đô Đô lại càng khóc lớn hơn.
Đô Đô là tên gọi ở nhà của Đồng Bác, bởi vì bé lúc nào cũng thích tru môi ra, vậy nên ba mẹ mới gọi bé như vậy. Còn em trai có tên ở nhà là Đồng Đồng, là tên mẹ đặt, dù ba muốn tranh thủ có được cơ hội đặt tên cho một đứa nhưng mẹ bé không đồng ý. Vì vậy ba đã nghe mẹ hết, hết cách rồi, ai bảo cách mạng của ba chưa thành công đây? Bây giờ chỉ có thể nghe lời lãnh đạo thôi.
Đang nói thì Trác Thần Viễn và Loan Loan mang cơm đến cho họ, cuộc nói chuyện của hai người đã bị họ nghe thấy hết, Trác Thần Viễn liền chê cười Lục Hướng Bắc: "Đúng là đồ hèn, càng đánh, càng mắng lại càng dễ sai bảo!"
Lục Hướng Bắc đang bế đứa con còn đang khóc lớn, vừa đung đưa vừa nói lại: "Anh thì có tiền đồ lắm đấy, mỗi lần Ân Từ mắng anh, anh cũng có dám thốt ra một chữ nào đâu?"
Loan Loan nghe vậy lập tức mỉa mai: "Anh ấy dám sao? Nói cho hai người đàn ông các anh biết, bà xã là để yêu thương, còn ông xã là để bắt nạt! Thế nào, hai người không vui à? Vậy thì Niệm Niệm à, chúng ta đi bắt nạt người khác đi!"
"Đừng mà! Xin được bắt nạt đây!" Tiếng hai người đàn ông đồng thời vang lên trong phòng bệnh.
Trác Thần Viễn còn rất khoa trương tạo tư thế ôm ấp: "Xin quỳ xuống để được bắt nạt!"
"Anh biến đi, lúc cầu hôn còn không quỳ, giờ quỳ cái gì!" Loan Loan lườm anh ta nhưng vẫn không giấu được nụ cười hạnh phúc trong ánh mắt.

"Hai người đừng làm ồn nữa, không thấy Đô Đô đang khóc sao, mau giúp đỡ đi, làm sao bây giờ?" Lục Hướng Bắc bế con, quay tròn tại chỗ, hết cách xoay sở.
"Em bé chắc chắn là đói rồi, còn chưa có sữa sao?" Loan Loan cúi xuống bế Đồng Đồng, hai mắt thằng nhóc đen láy không phụ cái tên của nhóc, nhưng nhìn lại rất đáng thương, dáng vẻ cũng sắp khóc rồi.
"Em không có sữa, y tá nói sữa đầu là có dinh dưỡng nhất, chỉ ra có một chút, để hai đứa chia nhau ăn, nhưng có một chút sao mà đủ." Đồng Nhất Niệm cũng không còn cách nào nằm trên giường, vô cùng lo lắng.
"Thế à.. ba ngày rồi đấy.." Loan Loan nhìn đứa bé đúng là đói rồi liền bảo Trác Thần Viễn đi pha sữa bột, thêm chút nước nho, rồi dùng thìa từ từ bón.
Sau khi bón được một chút thì em bé không khóc nữa, mà còn nhanh chóng ngủ mất, Loan Loan cười đặt em bé về chỗ ngủ: "Đúng là heo con mà, ăn no là ngoan ngay. Nhưng Niệm Niệm à, em không có sữa thì phải làm sao? Vẫn phải để con bú nhiều vào!"
"Vẫn bú suốt ạ, nhưng không thấy có tác dụng, em cũng gọi điện thoại hỏi bảo mẫu trong nhà và mẹ Lương, người lớn nói có những người mẹ thể chất không có sữa, em cũng không biết có phải mình thuộc loại này không nữa." Nhắc đến việc này, Đồng Nhất Niệm lại buồn bã.
"Cái này.. cần bú nhiều, anh rất có kinh nghiệm đấy!" Trác Thần Viễn nói.
"Anh có kinh nghiệm sao? Kinh nghiệm gì?" Loan Loan kinh ngạc trừng mắt với anh ta nhưng lại bị Trác Thần Viễn véo tay.
"Phương pháp này lát nữa anh sẽ dạy cho Hướng Bắc, Niệm Niệm, em vẫn nên uống canh trước đã, là mẹ anh nấu đấy." Trác Thần Viễn ra hiệu bảo Loan Loan dọn canh ra.
Mẹ của Trác Thần Viễn là một phụ nữ dịu dàng cao quý, trước đây đã từng đến thăm Đồng Nhất Niệm và con rồi, còn cho một bao lì xì to nữa. Canh hai ngày nay đều là bà ấy nấu cho. Theo lí thì lúc này cần có mẹ chồng chăm sóc nhưng mẹ của Lục Hướng Bắc thì một người ở quê, một người ở Pháp, nói là về nhưng không biết sao vẫn chưa về. Vì thế mẹ Trác Thần Viễn lại gánh trách nhiệm làm mẹ chồng, Đồng Nhất Niệm vừa cảm động đồng thời cũng thấy Loan Loan thật là quá hạnh phúc rồi.
Canh được Loan Loan bón cho cô từng thìa một, Trác Thần Viễn liền kéo Lục Hướng Bắc ra bên ngoài truyền thụ bí kíp, bí kíp gì mà thần bí như vậy?
Đồng Nhất Niệm không nhịn được lén lút hỏi Loan Loan.
Loan Loan cũng không hiểu gì, nhớ lại lúc mình sinh Tiểu Mập hình như cũng đâu có dùng bí kíp gì đâu?
Đang nói thì hai người đàn ông quay lại, Đồng Nhất Niệm lập tức ngậm miệng, tiếp tục uống canh.
Mẹ Trác nấu cho Niệm Niệm cả một con gà, Loan Loan đã lấy tinh hoa nhất của con gà như đùi, ức cho Niệm Niệm ăn hết rồi, còn lại thì đưa cho Lục Hướng Bắc, nói một cách dễ nghe thì là phúc lợi của ông xã, chờ ở cữ xong thì Lục Hướng Bắc cũng sẽ được bồi dưỡng đến béo mập vạm vỡ, Trác Mập nhà họ chính là như vậy đó!
Trác Thần Viễn cười không biết làm sao.
Trác Mập à? Đồng Nhất Niệm thầm thấy buồn cười, Trác Thần Viễn là một người đàn ông phong hoa tuyệt đại, trên người cũng không nhìn ra được chút thịt mỡ thừa nào mà sao lại cứ bị gọi là Trác Mập vậy chứ? Cô vẫn luôn thấy tò mò về việc này nhưng cũng chưa từng hỏi Loan Loan, về sau phải hỏi rõ mới được!
Lục Hướng Bắc càn quét nhanh chóng chỗ canh còn lại một cách sạch sẽ, sau đó liền giục Trác Thần Viễn và Loan Loan mau rời đi. Đồng Nhất Niệm thấy vậy cũng thấy lạ.
Nhưng sau đó cô liền biết được tại sao Lục Hướng Bắc làm như vậy rồi, bởi vì Lục Hướng Bắc khóa cửa phòng lại rồi bắt đầu thụ giáo bí kíp của Trác Thần Viễn.
"Niệm Niệm, em có biết bí kíp của Trác Thần Viễn là gì không?" Khi anh hỏi vấn đề này có vẻ thần bí, cũng có chút.. xúc động nóng lòng muốn thử.
Điều này làm cho Đồng Nhất Niệm không ngừng đề cao cảnh giác: "Cái gì cơ?"

"Cái đó.. nói rồi em không được tức giận đâu đấy, anh hoàn toàn là vì nghĩ cho Đô Đô và Đồng Đồng thôi, em cũng muốn hai đứa được nuôi bằng sữa mẹ đúng không?" Anh cố kiềm chế kích động của mình, vô cùng thành khẩn và nghiêm túc.
Đồng Nhất Niệm nghi ngờ gật đầu, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác.
"Trác Thần Viễn nói.. em nghe này, hoàn toàn là Trác Thần Viễn nói chứ không phải anh tự nghĩ ra đâu đấy." Anh cẩn thận nhìn sắc mặt cô, trong ánh mắt có chút giảo hoạt: "Anh ấy nói.. Phải hút nhiều mới có sữa."
Nói cũng bằng không, cô cũng biết mà! Cô trợn mắt, nhưng sao trong mắt anh lại có vẻ đắc ý xấu xa nhỉ?
"Vì thế.. chỉ có con bú thôi không đủ.. khi cần thiết.. thì chồng cũng có thể giúp đỡ.." Anh nói xong lập tức ngậm miệng, nhìn nét mặt thay đổi của Đồng Nhất Niệm.
Trong mắt Đồng Nhất Niệm nổi lên một ngọn lửa, anh lập tức đưa di động cho cô nhìn: "Thật đấy, không tin em có thể hỏi Ân Từ!"
Hừ, lúc này hỏi Ân Từ thì chị ấy chắc chắn sẽ nói phải thôi.
"Hay là em hỏi bác gái Trác đi, chính bác gái Trác dậy anh ấy đấy. Còn nữa, em có thể gọi điện hỏi mẹ Lương, mấy người lớn đều biết việc này mà!"
Hừ, mấy người anh nhắc đến toàn là người của anh.
"Nếu vẫn không tin thì anh đi gọi bác sĩ đến, hỏi bác sĩ là được chứ gì." Anh buồn bã đứng dậy, định đi gọi bác sĩ thật. Nhân phẩm của anh xem ra đúng là không đủ tốt, không đáng tin đến vậy sao?
"Được rồi, quay lại đây!" Hỏi bác sĩ việc này thì cô sẽ xấu hổ chết mất.
"Ồ.." Anh quay lại bên giường, nói nhỏ: "Hay là thử xem thế nào!"
Đôi mắt đánh giá của cô lườm xéo anh.
"Ở đây ngoài anh ra cũng đâu còn ai khác, chỉ có thể để anh đến thử thôi." Anh nhìn xung quanh.
Nội tâm cô đang lay động, đời này cô cũng không qua tay người nào khác ngoài anh.
Nghĩ đến việc để một người đàn ông đè trên người mình.. hình ảnh này chỉ nghĩ thôi cũng làm cô phát run.
"Chẳng phải có máy hút sữa sao? Chẳng phải Trác Thần Viễn đi mua rồi sao?" Cô tỉnh táo nhớ đến việc này.
"Nhưng mới đầu năm, các cửa hàng còn chưa mở mà?" Anh cười xấu xa: "Trác Thần Viễn nói với anh rồi, chưa mua được."
Hình như không còn lựa chọn nào nữa rồi.
"Tôi nói cho anh biết, nếu như anh có ý đồ xấu gì khác thì tôi không để anh yên đâu!" Cô nhìn hai con trai đang ngủ bên cạnh mà đánh liều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.