Bước chân anh cuối cùng cũng rời khỏi cánh cửa không thể mở ra này, anh tìm từng phòng khách một, cuối cùng trong bóng tối đã nghe được tiếng thở đều đều của cô.
Anh nhè nhẹ đến gần, dưới ánh sáng trăng, gương mặt đang ngủ của cô lúc ẩn lúc hiện, mái tóc đen bóng hơi rối loạn trên trán, chăn không bị đạp ra mà chỉ bị cô cuộn lại lộn xộn.
Nơi dịu dàng nhất trong tim lại lần nữa bị cô chạm vào, cô gái ngốc này ở bên ngoài luôn tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong thì vẫn là một vật nhỏ lộn xộn của anh.
Không sao, anh thích vậy.
"Niệm Niệm? Niệm Niệm?" Anh gọi nhẹ tên cô.
Cô không trả lời dường như là ngủ rất say.
Anh thấy nhẹ nhõm hơn, như vậy rất tốt, những ngày tháng trước đây cô luôn bị giấc ngủ dày vò, xem ra rời xa anh, cuộc sống của cô thật sự là thoải mái hơn nhiều.
Suy nghĩ này lại làm anh có chút u ám.
Nhưng cuối cùng vẫn thấy vui vì dù thế nào thì anh vẫn mong cô không bị nỗi đau đớn dày vò, dù anh muốn lần nữa có lại được cô nhưng anh cũng mong mình có thể đem lại vui vẻ cho cô, anh cũng tin rằng mình có thể làm được, chỉ là có một số việc vẫn chưa đến lúc.
Niệm Niệm, Niệm Niệm, chúng ta đã trải qua nhiều việc như vậy rồi mà không ngờ anh vẫn phải nói với em câu này, có thể cho anh chút thời gian không?
Mắt anh bắt đầu thích nghi với bóng tối trong phòng, dung nhan của cô lại càng trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-lo-huong-bac/999933/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.