Sự chế giễu của cô sắc bén như vậy nhưng anh cũng không hề dùng lời nói phản hồi lại. Mọi thứ đã qua là do anh có lỗi với cô, có thể cả đời này dù anh có cố gắng đến thế nào thì cũng không thể bù đắp được những tổn thương đã gây ra cho cô nhưng nếu như vì vậy mà muốn anh từ bỏ thì anh cũng không thể làm được. Nghĩ đến đôi tay anh đang nắm này sẽ từ bây giờ dần dần rút khỏi tay anh thì trái tim anh như từng chút một bị rút rỗng đi vậy.
Thật ra trong tình cảm anh không hề cao minh hơn cô bao nhiêu. Thậm chí anh còn không biết làm thế nào để đến gần cô nữa. Nếu anh thành khẩn thì cô có thể sẽ giẫm lên thành ý của anh, dùng lời nói tổn thương nhất để giẫm lên nỗi đau của anh. Còn nếu như thu lại sự thành khẩn thì anh có thể làm được gì đây?
Điều duy nhất anh biết chính là anh không thể buông tay, dù thế nào cũng không thể: "Niệm Niệm, anh không có ác ý nhằm vào Hạ Tử Tường, chỉ là anh ta thật sự không phù hợp."
Ở một chỗ không xa, Hạ Tử Tường đang đi đến gần, anh ta đã chờ cô lâu rồi nhưng không thấy cô đi ra. Anh ta có chút lo lắng nên mới đi vào tìm cô.
Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm đều đã nhìn thấy anh ta, hai người đều nhìn về phía anh ta đang đi tới.
"Cục trưởng Lục, tôi thật sự phải đi rồi, xin hãy buông tôi ra được không? Tôi không muốn người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-lo-huong-bac/999919/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.