Anh nhìn cô, kéo tay cô để cô ngồi xuống, đưa bát cháo đến trước mặt cô: "Chính vì em đang mang thai đứa con của anh nên có gì thì ăn xong rồi nói."
"Lục Hướng Bắc!" Cô gọi tên anh.
Đây là lần đầu tiên sau khi anh trở lại cô gọi tên anh, còn lại lần nào cũng là mang theo thuốc súng gọi cục trưởng Lục.
Anh giúp cô chỉnh tóc trước trán, ngón tay ấm áp bất ngờ chạm vào da cô, ngón tay anh như nhóm lên ngọn lửa trên da cô làm cô muốn bốc cháy.
Bởi vì sợ hãi, sợ hãi cảm giác bị đốt cháy này thế nên cô tránh đầu đi.
Di Đóa nhìn thấy vậy liền biết điều cầm bát tránh vào bếp.
Ngón tay anh dừng lại trong không trung, anh thở dài: "Thật sự muốn anh chuyển đi sao?"
Khi anh không còn dùng giọng điệu thản nhiên xa cách nói chuyện thì trái tim cô bỗng nhiên xót xa, cảm giác vừa xót vừa căng thẳng làm cho trái tim như bị ăn mòn trở nên mềm nhũn.
Cô cứng giọng, cố thốt ra một chứ: "Đúng!"
Anh nhìn cô sau đó hơi gật đầu: "Được, ăn cơm đã, ăn xong anh sẽ dọn đi!"
Câu này va vào trái tim cô làm cho lòng cô càng xót xa đau đớn hơn, không muốn đối mặt với đôi mắt đó, cô cúi đầu bắt đầu ăn cơm, thử tin anh một lần, tin là ăn xong anh sẽ đi.
Dường như đã rất lâu rồi không ăn cháo anh nấu, mùi vị vẫn như trước đây, nhưng hình như cũng không giống. Cháo vẫn thơm nức mũi, ăn vào miệng lại có vị chua chát.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-lo-huong-bac/999914/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.