Anh giỏi đọc và chơi đùa tâm tư người khác như vậy, còn cô lại đơn giản trong suốt, chỉ một chút đã bị anh nắm được nhược điểm. Khi cầu hôn, chỉ dùng ba câu đã trực tiếp đánh vào nội tâm của cô, dễ dàng bắt được cô làm tù binh. Cô thật đáng thương, còn ngốc nghếch cho đó là một trong những hồi ức ấm áp nhất của mình nữa. Thật quá buồn cười mà. Chả trách kết hôn hai năm mà anh vẫn đối xử lạnh nhạt với cô, chính là vì không yêu cô nên sao có thể nhiệt tình được? Nhưng vào lúc cô đề nghị ly hôn thì lại trở nên nhiệt tình với cô, dịu dàng quan tâm không nói, mà còn dùng mạng để cứu cô khỏi nước lũ nữa. Đó là một câu chuyện cảm động biết bao chứ, bài viết làm cảm động tất cả dân mạng, nhưng bây giờ thì sao đây? Cô có nên đăng một bài thanh minh không? Trong thế giới tan vỡ triệt để này vẫn còn những kẻ ngốc nghếch kia tin tưởng vào tình yêu nam nữ, tin vào giấc mộng ngốc nghếch. Người ta là cảnh sát hình sự quốc tế trên vai gánh vác trách nhiệm nặng nề, vì nhiệm vụ có thể hy sinh tính mạng mình bất cứ lúc nào cơ mà, hừ, thật cao cả biết bao! Cô nhớ ra người ta đã từng nói, bất chấp an nguy của bản thân cứu người là tín ngưỡng và trách nhiệm của anh! Người ta còn nói, anh trai là lý tưởng và mục tiêu phấn đấu của anh! Anh của anh làm gì chứ? Là cảnh sát đó! Đây đều là những nhắc nhở rất rõ ràng trần trụi, là bản thân cô ngu mà thôi. Ngu đến mức tin tưởng những lời ngon tiếng ngọt của anh, tin tưởng anh đối xử tốt với cô là bắt nguồn từ nội tâm anh đã thực sự yêu cô rồi. Nhưng thật ra, dịu dàng chăm sóc của anh chỉ là một vở kịch, một vở kịch không thể không diễn để hoàn thành nhiệm vụ. Cô từng suy đoán ở mức độ lớn nhất là anh chỉ lợi dụng cô để đối phó với nhà họ Hạ nhưng mục tiêu vốn dĩ của anh lại là ba cô. Tiếc cho ba cô còn tin tưởng anh như vậy. Chả trách anh không chịu ly hôn, nếu như ly hôn rồi thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ được? Vì thế mà mới đột nhiên thay đổi thái độ khi cô kiên quyết đòi ly hôn, lại trở nên vô cùng quan tâm chăm sóc cô. Nhưng đến cuối cùng, anh đồng ý ly hôn cũng là vì nhiệm vụ của anh sắp hoàn thành rồi, còn cần cái gì mà thời gian một tuần để suy nghĩ, sau một tuần vừa là lúc anh hành động. Đợi bắt ba cô vào tù là anh sẽ đại công cáo thành, giá trị lợi dụng của cô cũng hết rồi nên mới đồng ý ly hôn đúng không? Đồng Nhất Niệm, mày chính là con heo ngu ngốc nhất trên thế giới này nên mới trúng kế của tên lưu manh kia! Không không không? Sao lại nói người ta là lưu manh chứ? Người ta là cảnh sát đó! Là cảnh sát hình sự quốc tế vô cùng vinh quang! Mọi việc ngươi ta làm đều quang minh chính đại dưới mặt trời cả! Đồng Nhất Niệm mày không nên oán hận mà phải phối hợp mới đúng chứ, phối hợp với công việc của cảnh sát là nghĩa vụ tốt đẹp của mỗi người dân! Cô tự chế giễu cười lạnh, từng cơn đau đớn trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn. Lục Hướng Bắc! Anh là kẻ lưu manh! Cảnh sát cái gì chứ, trong lòng tôi anh chính là lưu manh! Anh chấp hành nhiệm vụ của anh thì liên quan gì đến tôi chứ! Sao lại phải vào nhà tôi? Sao lại phải lên giường của tôi? Sao lại để tôi mang thai đứa con của anh? Sao lại bắt ba tôi? Anh trả ba lại cho tôi! Cô cuối cùng cũng khóc thành tiếng. Sau một tiếng khóc thương nước mắt cũng chảy ra theo. Người xung quanh cũng thở phào: "Ấy, nha đầu tỉnh rồi, tỉnh rồi!" Cô mở mắt ra nhìn thấy Thẩm lão, bảo mẫu và một người sĩ quan trẻ tuổi ở trước giường. "Nha đầu, có chỗ nào khó chịu không hả?" Thẩm lão quan tâm cúi người xuống. Nước mắt đầy mặt, cô lắc đầu giọng khàn khàn: "Cháu vẫn ổn, cám ơn bác Thẩm.." "Cháu ấy! Cứ thích ra vẻ mạnh mẽ thôi!" Giọng nói của Thẩm tư lệnh mang theo sự thương yêu, quay người lại nói với bảo mẫu: "Mang canh cô hầm nên cho nó uống, bồi bổ cơ thể, Tiểu Đường đã nói rồi đứa bé này cơ thể yếu bây giờ lại còn mang thai, cô phải chăm sóc cẩn thận đấy!" "Dạ Dạ.." Bảo mẫu nhẹ bước ra ngoài. Đứa bé.. Nhắc đến hai chữ này trong lòng Đồng Nhất Niệm lại đau như bị vạn kiếm xuyên tim, cô đặt tay lên bụng dưới, nước mắt lại rơi, con à, con đến thật là không đúng lúc.. "Tiểu Đường, lại xem nó thế nào, nếu đã tỉnh rồi có phải sẽ không có gì đáng ngại nữa không?" Thẩm lão lại nói với sĩ quan trẻ tuổi kia. Quân y Tiểu Đường không dám chậm trễ, lại cẩn thận kiểm tra kĩ lại một lần nữa mới xác định: "Không sao rồi, cơ thể còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, bổ sung dinh dưỡng là không sao nữa." "Ừ.. vậy ta yên tâm rồi! Nếu đã vậy chúng ta không làm phiền nha đầu nữa, để nó nghỉ ngơi. Tiểu Đường, cậu ra ngoài trước đi, nhớ ngày mai lại đến khám." Thẩm tư lệnh nói với Tiểu Đường. Tiểu Đường thấy thuốc truyền cũng kha khá rồi nên rút kim cho Đồng Nhất Niệm, dọn dẹp đồ đạc, nhận lời rồi ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng ngủ chỉ còn lại Thẩm tư lệnh và Đồng Nhất Niệm, Thẩm lão rõ ràng là không yên tâm với Đồng Nhất Niệm, ngồi bên giường nói một cách từ ái: "Nha đầu, cháu cũng không cần vội, không cần giận giữ. Việc này nếu đã xảy ra rồi chúng ta cũng không thể trốn tránh được. Không nói Tiểu Lục thế nào, cũng không nói ba cháu thế nào, ta biết trong lòng cháu nhất thời không chấp nhận được nhưng cháu phải nghĩ, nếu như ba cháu thật sự xảy ra chuyện gì rồi thì cháu sẽ là người đừng đầu trong nhà này, là trụ cột của Đồng gia, vạn sự đều dựa vào cháu, hơn nữa còn có đứa bé, đứa bé vô tội!" Trong đầu Đồng Nhất Niệm trống rỗng, lời của Thẩm lão nghe vào tai nhưng không vào được trái tim, việc duy nhất cô có thể làm chỉ là rơi lệ. Rơi nước mắt làm con ngươi như có một màn tối xám. Thẩm tư lệnh nhìn mà thương, lại nói: "Nha đầu, ta nhìn cháu từ bé đến lớn, từ khi cháu còn nhỏ đã thương cháu như con gái, cháu như vậy làm sao ta có thể yên tâm được đây? Đau lòng là khó tránh được nhưng cháu cũng nghĩ mà xem, ba cháu còn chưa có tin tức gì đâu? Cháu dự định làm thế nào?" Nhắc đến ba đôi mắt mơ màng đờ đẫn như mắt cá mới từ từ khôi phục lại sức sống, vẫn khóc hỏi Thẩm tư lệnh: "Bác Thẩm, cháu nên làm gì đây? Cháu không biết gì cả, ba cháu thật sự có liên quan đến xã hội đen sao? Cháu nên làm gì đây?" Thẩm tư lệnh nhìn cô như vậy rất đau lòng, những lời an ủi định nói lại nuốt lại mà ném ra mấy lời ác liệt: "Nha đầu, phải làm gì nên là cháu tự suy nghĩ chứ! Ta nói rồi ba cháu không ở đây, trong nhà lại không có đàn ông, cháu là trưởng nữ nên cháu phải có trách nhiệm hơn. Ba là ba của cháu không phải của người khác nên đừng hỏi ta phải làm sao. Việc đầu tiên là phải ăn no đã, để bản thân có sức lực mới có thể nghĩ ra nên làm thế nào chứ!" Nói xong, trong lòng lại run lên, cô chỉ là một đứa con gái, con gái thì nên xinh đẹp dịu dàng làm người ta thương yêu nhưng bây giờ ông lại không thể không ép cô lấy ra sức chiến đấu, nếu không cô còn tiếp tục như vậy cơ thể sẽ ngày càng tệ thôi. Đồng Nhất Niệm nghe những lời của Thẩm tư lệnh, biết ông nói đúng, cô nên dũng cảm đứng dậy, nên không sợ hãi mà đối mặt với tất cả. Nhưng thứ lỗi cho cô, cô thật sự không làm được. Chỉ là không muốn Thẩm lão tiếp tục ở đây lo lắng cho cô nên cô cắn môi gật đầu: "Cám ơn bác Thẩm, cháu sẽ vậy ạ.." Cùng lúc vừa hay bảo mẫu mang canh lên. Thẩm lão tự tay nhận từ bảo mẫu mang đến cho cô: "Nào, ngồi dậy uống đi." Đối diện với ánh mắt quan tâm của Thẩm lão, Đồng Nhất Niệm không thể từ chối, dù cho không hề muốn uống nhưng vẫn cố ngồi dậy nhận lấy bát canh từ tay Thẩm lão uống thử một ngụm. Vừa uống vào liền cảm thấy cảm giác bài trừ của dạ dày, dạ dày bắt đầu quặn lên, cô nhíu mày uống thêm ngụm nữa, tiếp tục uống, nhịn cảm giác buồn nôn vào mà uống hết. Thẩm lão nhận lại bát không từ tay cô, yêu thương khen cô: "Đứa bé ngoan, vậy mới phải chứ, bác Thẩm không thích đào binh đâu, phải dũng cảm đứng dậy! Tiểu Niệm Niệm là kiên cường nhất đấy!" Khi xưa cô ngã trong sân nhà họ Thẩm, bác Thẩm cũng cổ vũ cô như vậy: "Nha đầu, tự mình đứng dậy đi, tiểu nha đầu là kiên cường nhất đấy!" Cô không nhịn được lại rơi lệ. Cô thật sự rất cảm kích Thẩm lão, vào thời khắc nhạy cảm như thế này mà không bỏ rơi cô giống như những tiểu nhân thế gia kia. "Nha đầu ngốc, sao lại khóc rồi.." Thẩm lão đưa bát cho bảo mẫu, rút mấy tờ giấy cho cô lau nước mắt. Cô cố gắng dương khóe miệng nhận lấy khăn giấy tự mình lau: "Bác Thẩm, cảm ơn bác, Niệm Niệm sẽ tự lau nước mắt của mình, Niệm Niệm.. sẽ tự mình đứng dậy.." "Đứa bé ngốc, vậy mới đúng chứ.." Thẩm lão xoa nhẹ đầu cô, lại an ủi mấy câu rồi từ biệt cô: "Niệm Niệm, Tiểu Đường nói cháu phải nghỉ ngơi nhiều, bây giờ ăn no rồi thì ngủ một chút nữa, có sức rồi thì đi làm việc cần làm, trông coi công ty, quản lý nhà cửa, còn về ba cháu chắc cháu không làm được gì nhiều, bác Thẩm sẽ luôn để ý tình hình của ba cháu." "Dạ!" Đồng Nhất Niệm gật đầu mạnh, ánh mắt tiễn Thẩm lão ra khỏi phòng. Nhưng Thẩm lão vừa đi cô cũng không kiên trì được nữa, dạ dày quặn lên như sóng biển vậy. Cô nhảy xuống giường vội chạy vào phòng tắm, nôn vội nôn vàng vào bồn cầu, chưa nôn hết mọi thứ vừa uống vào vẫn chưa thôi, lại tiếp tục nôn. Nếu như đời người có thể giống như ăn thức ăn, đau khổ có thể nôn ra hết thì tốt biết mấy? Vậy thì cô thà rằng chết đuối trong ao sen hai năm trước cũng không cần Lục Hướng Bắc cứu. Nhớ đến cái tên này cô nôn càng ác hơn, thậm chí còn có một loại cảm giác biến thái buông thả bản thân cho nôn đến trời đất đảo lộn thì thôi. Dường như như vậy có thể thật sự bỏ hết mọi đau khổ theo những thứ bẩn thỉu của bồn cầu, chỉ cần xả nước liền biến mất một cách sạch sẽ. Nhưng đến khi cô nôn ra cả mật đắng mật vàng thì sự đau khổ trong tim vẫn không hề giảm đi nửa phần. Ngẩng đầu nên cố chống đỡ cơ thể mệt mỏi đi súc miệng, vừa nhìn thây bàn chải đánh răng của Lục Hướng Bắc trên bục rửa mặt ở cùng với bàn chải của cô, còn có cả khăn lông cũng giống với của cô chỉ khác màu sắc thì lại cảm thấy mọi thứ của anh chưa bao giờ ngứa mắt đến thế. Cô cầm lấy bàn chải đánh răng, khăn rồi ném hết xuống đất, vừa khóc lớn vừa lấy chân giẫm lên, thậm chí còn tưởng tượng Lục Hướng Bắc cũng giống như vậy bị cô giẫm dưới chân thành từng mảnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]