Anh cứ vậy mà tự trách và đau khổ, ngũ quan tinh tế thậm chí cũng co lại, đôi môi phát run, đôi tay vốn rất mạnh mẽ giờ bế cô cũng run rẩy.
Lòng cô bỗng trở nên xót xa, bỗng nhiên không nhẫn tâm nữa, nhẹ nhàng trong lòng anh nói: "Tôi đúng là đau.. nhưng không phải đau bụng.. là thắt lưng của anh cứa vào eo tôi đau.."
Cảm thấy bước chân của anh dừng lại, cô được nhẹ nhàng đặt xuống đất, mặt anh trắng bệch, căng thẳng đến đáng sợ.
Đồng Nhất Niệm có cảm giác mưa bão sắp đến không nén nổi rụt cổ lại cúi đầu.
Một lúc lâu sau nghe thấy một tiếng thở dài truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Em ngốc à! Lần sau còn đùa giỡn như vậy anh sẽ đánh nát mông em!"
Lần này cô không phản bác mà chỉ lặng lẽ nghe anh trách cứ.
Tuy là trách cứ nhưng cô lại không hề cảm thấy giận.
Có lẽ anh vẫn còn giận.
Quay người đi ra ngoài.
Cô lặng lẽ hắng giọng, trong lòng lại không kìm được phỏng đoán xem anh đi đâu.
Lại nhìn thấy anh đi đến cửa rồi dừng lại quay đầu nói: "Còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Còn không tắm nữa là nước sẽ lạnh đấy! Anh không có ra ngoài, đi đánh cờ với ba thôi!"
Anh đây là đang báo cáo hành tung với cô sao?
Cô âm thầm suy nghĩ, sống ở nhà cũng có cái lợi ghê, đó chính là không chỉ hành động của cô bị giới hạn mà hành động của Lục Hướng Bắc cũng bị giới hạn. Buổi tối anh sẽ không thể ra ngoài tùy ý được nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-lo-huong-bac/999872/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.