Chỉ là khi cô tỉnh lại thì đang ôm cô lại chỉ là một màn đêm đen hơn sâu hơn tĩnh lặng hơn, khi cô có lại ý thức là do bị khát làm tỉnh, trong cổ họng như đang bị thiêu cháy.
"Nước.." – Đây là từ đầu tiên cô thốt ra, thậm chí mắt còn chưa mở ra.
Cảm giác có người nâng đầu cô lên, trên môi có cảm giác mát lạnh của cốc sứ. Cô theo bản năng mở mồm ra, nước ấm liền đi vào trong làm ẩm ướt cổ họng.
Sau đó là ngụm thứ hai, ngụm thứ ba..
"Còn muốn nữa không?" – Có người dịu dàng nói.
Cô giật mình, giọng nói này không phải là Lục Hướng Bắc, là.. Khang Kỳ!
Cô giống như vừa được tiêm thuốc trợ tim nhanh chóng mở mắt nhìn, đúng là Khang Kỳ!
"Khang Kỳ, sao lại là anh? Anh vẫn tốt chứ?" – Cô quá vui mừng rồi, có thể nhìn thấy Khang Kỳ khỏe mạnh trước mặt mình!
"Đúng vậy, anh vẫn tốt!" – Anh mặc áo bệnh nhân cười với cô, ngoài sắc mặt có chút mệt mỏi còn không có gì khác thường.
Đồng Nhất Niệm nhìn anh từ đầu đến chân, nhìn chân tay anh hoàn toàn không có tổn hại gì, liền vui qua đến phát khóc, không nói được thành lời chỉ nhắc đi nhắc lại: "Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!"
Đúng thế, tốt quá rồi! Rốt cuộc cô cũng hoàn thành lời hứa của mình với bà Thẩm, có thể trở về nhìn mặt bà được rồi!
"Nha đầu ngốc.." – Anh ngồi xuống lau nước mắt cho cô: "Không phải anh vẫn tốt sao, sao lại khóc nữa!"
"Em.. em không phải là đang vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-lo-huong-bac/999802/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.