Đầu hẻm Dung Thụ có một quán ăn nhỏ, quán ăn bà Lương. Đám người Đồng Nhất Niệm khi còn đi học thường ăn ở quán này, lúc đó vẫn chỉ là quán ăn nhỏ rộng vài mét vuông, nhưng chỉ có những món ăn gia đình thường ngày nhưng vì ông bà chủ rất tốt với bọn trẻ đặc biệt là Đồng Nhất Niệm nên bọn họ mới thích đến. 
Mỗi lần họ đến ăn cơm thường đưa thêm hai món ăn, bà chủ là thím Lương còn thường tết tóc cho Đồng Nhất Niệm bằng chính chiếc lược của mình. Khi những ngón tay ấm áp của thím Lương vuốt ve mái tóc mình, cô thường nhớ lại người mẹ mơ hồ trong ký ức của mình, vì vậy côbcàng yêu nơi này hơn. 
Bây giờ tiệm đã lớn rồi nhưng chú Lương và thím Lương đối xử với họ vẫn như trước, thấy hai người bọn họ tới liền đưa ngay vào gian phòng tốt nhất, thậm chí không cần họ gọi món mà tự nhiên đưa lên những món họ thích ăn. 
Kiệt Tây hiểu rất rõ sở thích của cô, xem tiết mục truyền hình như thế nào, uống nước hoa quả gì, ăn đồ ăn vặt gì trước khi ăn cơm, tất cả đều không sai, chuẩn bị đầy đủ sau đó cười đầy tự tin trước mặt cô: “Thế nào? Thoải mái không? Em không tin chị ở cùng Lục Hướng Bắc có thể thoải mái như thế này!” 
Cô cắn một hạt đậu sắt khẽ cười. Cô là một người kỳ lạ, nào là hạt điều, hạt thông lại không thích ăn chỉ thích ăn loại hạt đậu sắt lỗi thời này thôi. Cô thường cắn đến đau cả răng mà không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-lo-huong-bac/999727/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.