Cô nhớ lại sự tức giận, sự vụng về của mình ngày hôm qua. Cô liếc nhìn tên thủ phạm đầu xỏ bên cạnh: “Anh đã nhớ kỹ thì anh tự sửa không phải là được rồi sao? Sao phải cần tôi viết lại?”
Anh khé cau mày lại: “Niệm Niệm, em làm việc có thể nghiêm túc chút được không? Nếu như giao công ty vào tay em không phải bị em làm cho phá sản rồi sao?”
Đừng nhắc tới vụ này, nhắc đến là cô lại càng giận, công ty rõ ràng đã nằm trong tay anh lại còn cần cô làm việc làm gì chứ? Cô biết răng cứ nhắc đến công việc là Lục Hướng Bắc lại giáo huấn cô rất lâu, giống hệt bộ dạng ba giáo huấn cô: “Niệm Niệm, con là trưởng nữ của Đồng gia! Không nhất định cần con trở thành người phụ nữ mạnh mẽ nhưng ít nhất cũng phải có chỗ đứng vững chắc trong xã hội…”
Quả nhiên, lại nữa rồi! Cô giơ tay ra mở radio thật lớn, chỉnh tiếng nhạc đến mức lớn nhất có thể. Bỗng nhiên tiếng nói của Lục Hướng Bắc bị chìm nghỉm. Cô chỉ ngồi nhìn ra bên ngoài cửa xe, hôm nay lại là một ngày nắng.
Âm lượng cuối cùng vẫn bị Lục Hướng Bắc vặn nhỏ xuống, những lời giáo huấn của anh cũng được dừng ở đó. Đương nhiên cô biết tăng ca là việc cần làm. Đối với công việc, Lục Hướng Bắc chưa bao giờ vì cô là đại tiểu thư nhà họ Đồng hay là vợ của anh mà bật đèn xanh một lần, ngược lại so với người khác còn hà khắc hơn. Cô thật không biết mình lấy anh để làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-lo-huong-bac/999716/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.