Chương trước
Chương sau
"Ba, đúng là anh Tiểu Mập ăn vụng!" Đồng Đồng chỉ vào Trác Tiểu Mập hét lớn.
Loan Loan không biết Đồng Đồng đang làm trò gì nhưng cũng đi theo, nhìn thấy khoé miệng Trác Tiểu Mập dính bánh kem vẫn đang ngủ say sưa liền xông đến phết mông con trai, làm thằng bé tỉnh lại.
"Mẹ làm gì thế?" Trác Tiểu Mập ngủ đến mơ màng, dụi mắt hỏi.
"Nhóc thối, con mấy tuổi rồi hả? Đã lớp mấy rồi mà còn ăn vụng bánh sinh nhật của bà à? Loan Loan tiếp tục tét mông thằng bé.
Trác Tiểu Mập tủi thân ôm mống trốn:" Con mấy tuổi rồi chứ, con đã là đàn ông rồi mà mẹ còn đánh mông con nữa? Nam nữ thụ thụ bất thân đấy, mẹ có biết không? "
Loan Loan tức giận:" Con còn thụ thụ bất thân với mẹ hả? Con đứng lên cho mẹ, mau đi xin lỗi bà đi! Xem ba con phạt con thế nào! "
" Con làm gì chứ? Dựa vào đâu mà con phải nhận lỗi chứ? "Trác Tiểu Mập không chịu.
" Con còn giảo biện! "Loan Loan quệt kem trên miệng thằng bé xuống đưa đến trước mặt cho thằng bé nhìn:" Con nhìn đi, nhìn đi, chứng cứ rõ ràng nhé! "
Trác Tiểu Mập vẫn gào lên oan uổng:" Con vẫn luôn ngủ mà, lẽ nào con mộng du đi ăn vụng bánh à! "
" Con còn nói nữa, còn không mau thừa nhận đi, lẽ nào bánh kem có chân chạy đến miệng con à? "Tính khí nóng giận của Loan Loan lại đến rồi, Trác Tiểu Mập nguy hiểm rồi.
Trong khi hai mẹ con họ tranh đấu thì Đồng Đồng vẫn rất yên tĩnh, Lục Hướng Bắc chỉ ở bên cạnh cười xem náo nhiệt, đến khi Đồng Đồng lặng lẽ kéo tay ba, nói nhỏ:" Ba ơi, chúng ta đi đi, cô và anh đang nội chiến rồi, chúng ta không nên tham gia thì hơn. "Không hổ là đứa trẻ xuất thân từ gia đinh quân nhân, không hổ là cháu của ông Lục được hun đúc tử nhỏ thật tốt.
Lục Hướng Bắc nắm lấy tay nhỏ của thằng bé, cười gật đầu:" Được rồi, chúng ta không tham sự nội chiến nữa. "Cuối cùng anh lại cúi đầu, ra vẻ kinh ngạc:" Đồng Đồng, sao trên cổ áo con lại có việt quất vậy? "
Đồng Đồng hoảng hốt, vội dùng tay lau đi:" Sao có thể chứ! "Thằng bé đã lau sạch sẽ rồi mà.
Vì thế vội giằng khỏi tay ba vội đi soi gương.
" Không cần soi nữa đâu, Đồng Đồng. "Sắc mặt Lục Hướng Bắc trầm xuống, một câu đã đánh trúng tâm lí dao động của con trai:" Có phải con đang nghĩ rõ ràng con đã lau sạch rồi không? "
Đồng Đồng cúi đầu, quay người đối mặt với ba, nhìn chân mình, thành thực:" Ba, chúng ta chơi ở ngoài lâu như vậy nên bụng con rất đói, vì thế mới.. "
Trong lòng thằng bé đang vô cùng khổ sở, tại sao mọi chiêu thức của thằng bé lần nào cũng không qua được mắt ba vậy chứ? Lẽ nào ba có hỏa nhãn kim của Tôn Ngộ Không sao? Chẳng trách ba là cảnh sát lợi hại nhất thế giới, đúng là vô địch, là cảnh sát mèo đen cộng với Tôn Ngộ Không, ai có thể đấu lại chứ.
Bụng đói mới lạ đấy! Cái miệng nhỏ của thằng bé đã dừng lúc nào đâu? Cái bụng nhỏ của thằng bé có lúc nào mà không căng tròn đâu? Thèm thì nói là thèm đi lại còn bụng đói nữa! Quan trọng nhất là ăn vụng thì thôi đi lại còn vu oan cho Trác Tiểu Mập nữa? Vu oan thì vu oan lại còn vừa ăn cắp vừa la làng, tự biên tự diễn một vở kịch nữa chứ?
Đồng Đồng này đúng là.. Không chỉ nghịch ngợm bình thường, cũng không phải láu lỉnh bình thường, dạy tốt thì còn được, dạy không tốt thì về sau sẽ là một rắc rối lớn.
Anh âm trầm nhìn Đồng Đồng, cũng không nói gì, chờ thằng bé nói tiếp.
Đồng Đồng sợ nhất là vẻ mặt và ánh mắt này của ba, không biết trong lòng ba đang nghĩ gì, cũng không biết ba sẽ làm gì thằng bé, đôi mắt đen láy dường như sắp có mưa bão, môi thằng bé bè ra, chuẩn bị ra vẻ đáng thương nhưng lập tức nhớ ra là ba ghét nhất trẻ con khóc, ra vẻ đáng thương chỉ có tác dụng với mẹ và ông bà thôi, không có tác dụng với ba chút nào. Chân thằng bé hơi dịch chuyển muốn nhân lúc ba không chú ý chạy vào lòng bà nội, bánh kem của bà nội, bé yêu Đồng Đồng ăn bánh kem của bà nội thì bà chắc chắn cũng không mắng thằng bé. Trong lòng thằng bé đang hét lớn.. Ba ơi, cứu cháu.
Một giọng nói âm trầm lại vang lên:" Đừng nghĩ đến việc trốn, cũng đừng nghĩ muốn bà nội đến cứu con! "
Mẹ ơi, thằng bé sắp khóc rồi, sao ba lại có thể lợi hại vậy chứ, có thể đoán được thằng bé đang nghĩ gì.. Về sau thằng bé không còn đường sống nữa rồi.
Thằng bé từng bước di chuyển đến trước mặt ba, bắt đầu nịnh nọt tỏ ra ngoan ngoãn:" Ba à.. Con không muốn đi.. Con chỉ là muốn đến nhận sai trước mặt ba thôi.. Đồng Đồng sai rồi.. Không nên ăn vụng bánh kem của bà, không nên bôi kem lên miệng Tiểu Mập để vu oan cho anh ấy, ba ơi, lần sau con không dám làm vậy nữa, con biết sai rồi.. Thật sự biết sai rồi. "
Đây là một trong những cách đã tích luỹ từng chút một, ở nhà trẻ mỗi lần mắc lỗi chỉ cần thái độ nhận lỗi tốt thì giáo viên sẽ dễ dàng tha thứ cho thằng bé, tuy cách này chưa chắc đã hiệu quả với ba nhưng ba cũng đã nói biết nhận lỗi thì được khoan dung, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
Hai mẹ con Loan Loan vốn đang ồn ào nhìn thấy cảnh này liền dừng lại.
Loan Loan bị bản lĩnh của Đồng Đồng chọc đến chỉ muốn cười nhưng lại sợ phá hoại bầu không khí nghiêm túc em trai đang dạy con nên kéo Trác Tiểu Mập chạy ra khỏi phòng rồi cười bò ở cầu thang, Đồng Đồng này thật là thú vị quá đi.
Trác Tiểu Mập nhìn mẹ mình mà chỉ biết lắc đầu:" Hừ, con cái chính là bỉ ổi của bản thân mà, nếu như con làm ra chuyện như Đồng Đồng thì chắc mông đã nở hoa rồi! "
Trong phòng, Lục Hướng Bắc nghe Đồng Đồng trần thuật, bản thân anh cũng buồn cười nhưng phải làm ra dáng người làm cha nên cố nhịn.
Anh ngồi nghiêm túc, giáo huấn con trai:" Được, biết sai rồi đúng không? Sai thì phải phạt, trước tiên, phần bánh kem của con đã bị con ăn rồi nên phần còn lại ngày hôm nay con không được ăn nữa! "
Đồng Đồng chỉ biết kêu khổ không ai đáp, biết trước thì đã không ăn vụng, cố nhịn là được rồi! Bánh kem là món thằng bé thích nhất, ông bà trong nhà đều không thích ăn nên đều cho thằng bé ăn, bây giờ ba hoàng đế đã nói vậy thì thái thượng hoàng và hoàng thái hậu cũng sẽ không kháng chỉ đâu.
Đôi mắt đau khổ đáng thương của thằng bé nhìn ba:" Ba, vậy không hay đâu, ông bà đều không ăn bánh kem, không có con chuột nhỏ là con giải quyết thì bánh kem sẽ để hỏng mất, đâu thể lãng phí chứ? "
Thằng bé vẫn muốn tranh thù cơ hội cuối cùng.
Lục Hướng Bắc vốn không thèm để ý đến thằng bé, nói tiếp:" Đây chỉ là đầu tiên, sau đó là.. "
" Vẫn còn sau đó nữa ạ? "Đồng Đồng muốn kêu khổ, chắc không đến mức không cho ăn cơm đấy chứ? Hôm nay đều là những món thằng bé thích ăn đấy.
" Về việc trừng phạt lần này con làm sai, con tự quyết định. Một là có thể chọn tối nay không ăn cơm, con tự đứng phạt trong phòng mình. Hai là có thể chọn việc rèn luyện thể chất hàng ngày tăng thêm nửa tiếng trong vòng một tuần. "Anh cho con lựa chọn.
" Có thứ ba không ạ? "Đồng Đồng ỉu xìu hỏi. Không ăn cơm, thằng bé sẽ thèm chết mất.. rèn luyện thể chất.. Thì thằng bé càng dễ mệt chết.
" Không có! "Ngữ khí của người ba nào đó đã rất mất kiên nhẫn.
Trong đầu Đồng Đồng bắt đầu chuyển động nhanh chóng, thằng bé nhớ lần trước ba cũng đưa ra câu hỏi lựa chọn cho thằng bé chọn, một tuần không được ăn kem và học thuộc Trăm họ Trung Quốc.
Khi đó thằng bé nghĩ, học thuộc Trăm họ Trung Quốc đối với thằng bé là chuyện nhỏ vì thằng bé rất thông minh, nhưng một tuần không được ăn kem chắc làm nó phải nhịn chết mất.
Vì thế thằng bé không hề do dự chọn học thuộc Trăm họ Trung Quốc.
Kết quả người ba lòng dạ đen tối của thằng bé lại hỏi:" Con thích học thuộc lòng sao? "
Thằng bé muốn thể hiện bản thân nên lập tức nói:" Đúng thế ạ, con thích học thuộc lòng! Học thuộc lòng có thể học được rất nhiều kiến thức, ông nội nói kiến thức chính là sức lực. "Mẹ ơi, thằng bé là ăn kem mới có sức lực đấy.. Nhưng ba nhất định là thích nghe thằng bé có tiền đồ.
Nào ngờ, ba lại ném ra một câu:" Vậy sao? Vậy thì không được ăn kem đi! "
".. #@¥%% "Trong lòng thằng bé là các loại oán thầm.
Đây mà là cho thằng bé chọn sao hả? Đây chính là phát xít, bạo quân, phong kiến mà ông nội nói mà!
Cuối cùng ba còn chỉnh thằng bé:" Còn nữa, câu nói đó phải là: Kiến thức chính là sức mạnh.. Không phải kiến thức làm con có sức lực, ba thấy con phải là ăn kem mới có sức lực đấy! "
Thằng bé lại không nói được gì, sao ba gì cũng biết vậy? Ba đúng là vô địch.
Chuyện cũ xẹt qua đầu thằng bé, trong lòng thầm đánh giá, giữa không ăn tối và rèn luyện thể chất thằng bé thà không ăn tối, rèn luyện thể chất của ba không phải là việc con người làm mà.
Thằng bé tin rằng nếu như thằng bé thật sự không ăn tối thì anh em tốt Đô Đô cũng sẽ cứu thằng bé thôi, nhất định anh trai sẽ giấu đồ ăn ngon mang đến phòng ngủ cho thằng bé.. Nhưng nếu như thằng bé chọn không ăn tối thì ba nhất định sẽ làm ngược lại bắt thằng bé rèn luyện thể lực, vậy thì rút kinh nghiệm bài học lần trước.
Thằng bé ngoan ngoãn nói trước mặt ba:" Vậy thì.. Rèn luyện thể lực đi! "
Ba vẫn hỏi câu như trước đây:" Con thích rèn luyện thể lực à? "
" Đúng thế ạ! "thằng bé gật đầu như gà mổ thóc, giống như là rất vui vậy:" Rèn luyện thể lực có thể giúp con lớn lên thành nam tử hán, con thích lắm! "
Trong lòng thằng bé đang vui, ba nhất định sẽ nói, vậy à? Vậy thì không ăn tối đi! Như vậy thì thằng bé đạt được mục đích rồi.. Trên mặt thằng bé tiếp tục khổ nhịn, trong lòng lại thấy vui vẻ vì sự thông minh của mình, thật không hổ là con trai của ba.
Nào ngờ, lời tiếp theo của ba lại là tin dữ.
Chỉ thấy ba xoa đầu thằng bé, ngữ khí rất tán thưởng:" Vậy à, nếu như con đã thích như vậy thì chọn rèn luyện thể chất đi!"
Được lắm, đúng là người chuyên chơi con trai mà! Sao lại có người ba thích bẫy con trai vậy chứ!
Thằng bé khổ sở ngẩng đầu, chỉ thấy trong mắt ba ánh lên nụ cười tà ác, tuyệt đối là tà ác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.