Chương trước
Chương sau
Ở nhà họ Đồng, vẫn sáng đèn như trong dự đoán.
Ánh đèn sáng đó anh đã nhìn thấy từ rất xa, anh có thể tưởng tượng vợ anh và con anh dưới anh đèn tổ hợp thành một bức tranh ấm áp tốt đẹp.
Ánh đèn đó chính là phương hướng dẫn đường cho anh.
Anh vừa bước qua bậc thềm nhà đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của con trai truyền đến, còn có của cô nữa, khoảnh khắc đó anh đã hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là gió xuân phả vào mặt.
Tay anh chắp sau lưng nhẹ nhàng đi vào nhà, trên mặt có chút không được tự nhiên.
Chỉ liếc một cái anh đã nhìn thấy cô và Đô Đô, Đồng Đồng đang lăn lộn trên thảm chơi trò cướp bóng, không biết là đã chơi bao lâu rồi nữa, trên mặt hai bảo bối đã đầy mồ hôi rồi, cô cũng hưng phấn đến má đỏ ửng. Khuôn mặt tươi cười đó rạng rỡ đến mức làm anh rất muốn xông đến hôn một cái, để anh được hưởng chút mùi hương rực rỡ.
Đô Đô rất ngoan, liếc cái thấy ba liền vỗ tay xuống đất, bò về phía ba, nhưng thằng nhóc mới vừa tập bò nên cơ thể nhỏ bé béo tròn giống như một quả cầu thịt xê dịch trên đất vậy, làm cho phần dịu dàng nhất trong lòng Lục Hướng Bắc vô cùng cảm động, không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Con trai, con đáng yêu quá đi mất!" Anh đi qua muốn bế Đô Đô lên nhưng trong tay anh lại đang phải cầm một thứ.
Đây cũng chính là lí do khi anh vừa vào không được tự nhiên lắm, bởi vì khi hóng gió trên đường về nhà anh đã mua một bó hoa.
Cả đời này anh còn chưa từng tặng hoa ai bao giờ, anh vẫn luôn cho rằng việc tặng hoa là chuyện mà chỉ có tình thánh yêu đường khắp nơi như Harry mới làm mà thôi, nhưng hôm nay anh lại làm vậy, cứ coi như là đầu anh bị chập mạch đi.
"Đúng rồi, anh.. hôm nay khi lái xe vừa hay nhìn thấy bên đường có một cô gái bán hoa còn sót lại một bó, anh thấy hoa được bó rất đẹp nên đã nhân tiện mua luôn để cho người ta được về nhà sớm."
Đồng Nhất Niệm nghe vậy lại thấy tức giận trong lòng, đến cả việc tặng hoa mà cũng không có được một lời nói thật của anh nữa, người đàn ông này đúng là làm người ta mệt quá đi!
"Đô Đô, đi tắm thôi!" Cô không thèm nhìn bó hoa chút nào mà bế Đô Đô đi luôn.
Anh thấy vậy lập tức thức thời cũng bế Đồng Đồng lên đi theo sau.
Cô bỗng quay lại, trong mắt là sự chế giễu: "Anh đi theo làm gì? Để mẹ nhỏ làm đi, anh cứ lượn lờ khắp các con đường ngắm gái đi, xem có cô gái nào đáng thương thì lại làm từ thiện đi!"
Anh không những không giận mà còn vui vẻ, cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với anh rồi, cuối cùng cũng chịu để ý đến anh rồi! Hơn nữa ngữ khí khi nói mấy lời này hình như còn là đang ghen nữa, trong không khí bốc lên một mùi chua chua.
"Niệm Niệm, anh có chuyện muốn nói với em, liên quan đến ba." Anh thấy cô định quay người rời đi vội đuổi theo.
Nghe thấy chuyện có liên quan đến ba cô mới dừng lại, vừa hay mẹ nhỏ và Đàm Uyển đến định cho bọn trẻ đi tắm nên đã bế hai đứa bé trong ty hai người đi, để hai vợ chồng họ nói chuyện.
"Nào, qua đây ngồi đi!" Anh kéo tay cô ngồi sánh vai với anh trên xô pha, sau khi ngồi xuống rồi vẫn không nỡ buông tay, Đồng Nhất Niệm lại dùng sức rút tay ra.
Anh chỉ cười cũng không kiên trì, sau đó liền nói với cô kết quả thẩm án ngày hôm nay: "Niệm Niệm, anh không có ép Kiệt Tây đi Pháp, là cậu ấy biết được một chút sự thật nên không cách nào đối diện được với em. Cả ba nữa, anh từng nói trong lòng anh ông ấy vĩnh viễn là ba anh, đúng là ông ấy đã từng làm sai nhưng có một điểm anh rất vui vì ông ấy, chính là khi tất cả bọn họ đều dính vào ma túy nhưng ba em vẫn kiên quyết không dính vào. Về sau còn thầm quay lưng làm nhân chứng chỉ điểm, đó đều vì suy nghĩ cho hạnh phúc của em, ông ấy mong anh có thể mang lại hạnh phúc cho em, mong chúng ta có thể cùng nhau hạnh phúc."
Cô yên lặng lắng nghe cho đến từ cuối cùng, biểu hiện của cô rất bình tĩnh, giống như là cô đã sớm biết những chuyện này vậy.
"Niệm Niệm.." Anh lại nắm lấy tay cô, sự bình tĩnh của cô làm anh ngạc nhiên, lại càng làm anh cảm thấy lo sợ không yên. Anh đã quen với các kiểu trạng thái của cô ở trước mặt anh, chỉ duy nhất không quen là sự bình tĩnh của cô, việc này làm anh không đoán được cô đang nghĩ gì, cũng làm anh cảm thấy cô rất xa cách với anh.
Cô bình tĩnh ngẩng đầu nhìn anh: "Lục Hướng Bắc, có lẽ chúng ta thật sự nên nói chuyện tử tế rồi."
Anh có một dự cảm không tốt, còn nhớ lần trước khi cô nói muốn nói chuyện tử tế với anh chính là nói chuyện li hôn với anh, còn lần này sẽ là gì đây?
Anh lấy hết dũng cảm nở nụ cười, dịu dàng nói: "Được."
Cô nhất thời như bị nghẹn không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cô điều chỉnh suy nghĩ trong lòng một lúc rồi mới nói: "Lục Hướng Bắc, anh nói những việc liên quan đến vụ án này với em, em không thấy ngạc nhiên chút nào. Em vốn không hiểu hết toàn bộ sự việc nhưng ít nhiều em cũng biết một chút, thế nên em mới đi Bắc Kinh sinh con, mới.." Trong mắt cô lấp lánh nước mắt, cô ngẩng đầu để nước mắt quay ngược trở lại rồi mới tiếp tục nói: "Vậy nên em mới cầu nguyện điều ước kia khi đi cung Ung Hòa ở Bắc Kinh, em vẫn luôn mong chờ sau khi kết thúc vụ án sẽ thật sự trở thành người nhà họ Lục, nhưng.."
Cô cuối cùng vẫn không nhịn được mà chảy nước mắt, nói ra đầy nghẹn ngào.
Trong lòng anh đau đớn, anh không thể chịu được việc nhìn cô khóc, nhưng anh hình như lại luôn làm cô khóc, không phải sao?
Anh dang tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dỗ dành cô một cách dịu dàng: "Bây giờ có thể rồi mà, thật sự có thể rồi, anh vẫn luôn muốn theo đuổi em lại từ đầu, giống như mọi đôi nam nữ bình thường khác, cùng em yêu đương, sau đó lại lần nữa cùng em bước vào thiên đường hôn nhân. Bây giờ vụ án đã kết thúc rồi, anh có thể làm được rồi.. Niệm Niệm, anh nhất định sẽ cố gắng để em và các con được hạnh phúc."
"Hạnh phúc sao?" Cô ngẩng mặt đầy nước mắt rời khỏi lòng anh, trong mắt đầy mờ mịt: "Hạnh phúc anh cho em đang ở đâu? Em chỉ cần nhớ đến chuyện mà Đô Đô mới gặp phải thì toàn thân liền nổi da gà, đây là hạnh phúc mà anh muốn mang lại cho mẹ con em sao?"
"Niệm Niệm, đây là ngoài ý muốn mà thôi, anh xin lỗi em, anh cũng rất buồn vì đã không bảo vệ được con thật tốt, về sau sẽ không vậy nữa!" Anh thấy có lỗi dùng tay lau nước mắt cho cô.
"Không!" Cô lắc đầu tránh khỏi tay anh: "Em không muốn lại dùng cuộc đời của các con để thử nghiệm xem lời của anh có thật hay không nữa! Em chỉ muốn hỏi anh một câu, nếu như lần này không có Harry thì giữa con trai và tín ngưỡng thì anh sẽ chọn cái nào?"
Anh sững người: "Niệm Niệm, giả thiết này không thành lập được!"
"Không, có thành lập, Lục Hướng Bắc, anh là anh hùng được mọi người chú ý, vậy thì chắc chắn con trai anh cũng không được sống yên ổn, ai biết được lúc nào đó lại trở thành mục tiêu của người khác, khi đó đi đến đường cùng bắt buộc anh phải đưa ra lựa chọn thì anh sẽ chọn thế nào?" Cô có chút ngang bướng nhưng hãy lượng thứ cho cô là người mẹ còn chưa thoát khỏi ám ảnh về việc Đô Đô bị bắt cóc nên không thể không xoáy vào trọng điểm được, chuyện này là chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.