Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Đồng Nhất Niệm đột nhiên xông đến mở ra.
"A.." Cùng với tiếng hét của Đồng Nhất Niệm, chiếc hộp cũng rơi xuống đất, bên trong lăn ra một miếng thịt có máu.
"Đừng sợ, đừng sợ! Không phải đâu.. Không phải đâu." Lục Hướng Bắc ôm cô vào lòng, giữ đầu cô, ấn mặt cô vào ngực mình.
Tuy nói là không sợ nhưng mặt anh cũng tái đi, cả người toát mồ hôi lạnh, toàn thân như bị khí lạnh tấn công, đến bây giờ trái tim vẫn đập dồn dập.
Đồng Nhất Niệm dựa trong lòng anh, toàn thân run rẩy mạnh mẽ, không nói nổi một câu, chỉ run rẩy không ngừng.
Anh cúi đầu xuống hôn lên bên mặt cô, định dùng sự dịu dàng của mình an ủi cô, tay trượt từ gáy cô xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như khi còn nhỏ bị dọa sợ người lớn thường làm vậy.
"Đừng lo.. Không phải đâu.. Chỉ là thịt lợn thôi.. Em nhìn kĩ đi.. Chỉ là thịt lợn thôi.." Anh vừa hôn cô vừa nói thầm thì, vỗ về trái tim cô.
Cô vẫn luôn không dám quay đầu nhìn thêm lần nữa, nghe lời anh mới cố gắng quay mặt ra nhưng miếng thịt bầy nhầy đầy máu kia vừa mới vào tầm nhìn thì cô đã lập tức đẩy Lục Hướng Bắc ra, bắt đầu nôn thốc nôn tháo, cháo thịt nạc vừa ăn vào đã nôn ra hết sạch.
Nhưng khi cô nhìn thấy trong đống nôn kia có thịt nạc giống miếng thịt gửi đến thì cô nôn càng ghê hơn, cô bám vào cánh tay Lục Hướng Bắc nôn mọi thứ trong dạ dày ra giống như dời núi lấp biển, đến khi trong bụng không còn gì có thể nôn nữa thì lại tiếp tục nôn khan.
Mẹ nhỏ và Đàm Uyển mang cho cô cốc nước và khăn giấy đến, Lục Hướng Bắc đích thân thử cho cô uống nước nhưng lại bị cô gạt đi, cốc nước cũng rơi ra đất, sau đó cô vừa khóc vừa chạy vào trong nhà.
Lục Hướng Bắc cau mày, nhìn bóng lưng cô, anh biết lúc này có khuyên cô cũng vô dụng nên chỉ nhờ Đàm Uyển và mẹ nhỏ tiếp tục để ý đến cô, anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Ánh mắt anh lại quay về chiếc hộp thịt lợn trên đất, bên trong hình như còn có một mảnh giấy dính máu, anh nhặt lên, trên đó viết: Cục trưởng Lục có bị dọa đến toàn thân đẫm mồ hôi không? Ha ha ha, không phải là tôi dọa anh đâu, chỉ là nghĩ nếu như hôm nay cho người mang cho mày một quả bom thì sẽ ra sao? Nếu như thật sự là thịt của công tử nhà mình thì sẽ ra sao? Ha ha ha, cục trưởng Lục, tôi đợi tin tức của anh.
Tuy không kí tên nhưng anh cũng biết ngay là ai.
Anh vo giấy lại ném vào đống thịt, ngón tay đã dính máu, anh cố đè giọng xuống nói: "Thành Chân, ném cái này đi! Mẹ, từ giờ đừng mua thịt lợn nữa!"
Anh giống như tránh ôn dịch vội vàng tránh xa đống thịt kia, anh đi vào trong nhà tìm Đồng Nhất Niệm, trong phòng ngủ không có người, anh quay người đến phòng trẻ con thì thấy Đồng Nhất Niệm đang nằm nghiêng bên cạnh Đồng Đồng, vẫn khóc và run rẩy như cũ.
Tối qua anh về muộn cũng không biết trước khi ngủ Đồng Đồng có quấy không nữa nhưng sáng sớm nay thì có nghe thấy tiếng khóc lớn, cũng không biết là có phải thẳng bé cảm nhận được anh trai không ở bên cạnh nên mới quấy không nữa?
Đứng bên ngoài phòng ngủ, cảm giác bất lực lại ùa đến với anh, anh không đi lên trước chỉ nhìn kĩ Đồng Nhất Niệm một lúc rồi nhanh chóng trời khỏi nhà.
Ngày hôm nay anh cứ ở trong cục từ sáng đến tối, cách thời gian hẹn với Á Man một tiếng thì anh không ngừng nhìn di động trên bàn, đợi nó vang lên.
Anh đã ngồi một tư thế quá lâu nên anh đứng dậy đi về phía cửa sổ đứng thẳng ở đó.
Anh lặng lẽ nhìn ra xa, đèn khung cửa tối qua đột nhiên sáng lại đột nhiên tắt lúc này vẫn tối om.
Trái tim anh nhất thời giống như một cái động tối khổng lồ muốn nuốt chửng anh.
Bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên giữa văn phòng yên tĩnh nghe rất nhức tai, anh bước như tên bắn qua đó, lập tức nhận cuộc gọi, người gọi điện đến quả nhiên là Á Man.
"Cục trưởng Lục, đến lúc rồi, đã nghĩ kĩ chưa?"
Anh ngẩng đầu dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, hai đầu lông mày nhíu chặt: "Tao trước tiên muốn xác nhận con trai tao không sao."
"Được! Harry, bế nó qua đây!"
Harry.. Cái tên này làm lông mày anh hơi nhảy lên.
"Đến rồi đây! Mau gọi ba đi! Mau gọi ba đưa con về nhà đi, bảo bối à!" Giọng của Á Man có chút cổ quái.
Không biết từ ba này có phải làm Đô Đô cảm thấy thân thiết không mà phía bên kia điện thoại quả thật đã phát ra âm thanh gần giống vậy, nghe có vẻ rất thân thiết, âm thanh đại loại như "Pa.. Pa" hay là "Ba.. Ba" hoặc có thể là "A.. A".
Trong lòng Lục Hướng Bắc bỗng nhiền tràn đầy xót xa, đây là Đô Đô đang gọi anh sao? Thật sự đang gọi ba sao? Nếu như phải thì anh có nằm mơ cũng không ngờ tới lần đầu tiên Đô Đô cất tiếng gọi anh lại là trong tình huống này.
Bảo bối à, ba xin lỗi con.
Trong lòng anh tự oán trách.
"Thế nào? Nghe thấy chưa, cục trưởng Lục, tao là một người giữ chữ tín, hi vọng cục trưởng cũng giữ chữ tín như vậy!"
Giọng nói của Á Man đã thay thế tiếng i a của Đô Đô, kéo anh từ trong đau khổ trở về thực tế.
Giống như trải quả sự giằng co kịch liệt, anh cuối cùng lên tiếng: "Vô tội được thả là không thể nào, cũng không thực tế, mười giờ sáng mai, tao sẽ nghĩ cách để Lutz chuyển từ nhà giam số hai sang nhà giam số một, đường đi có đi qua cửa bắc, đường Văn Hóa, đúng lúc sẽ đi qua một công trường vừa mới phá bỏ, xung quanh không có ai, tao sẽ đích thân áp giải, chỉ mang theo ba cảnh sát, các người tự đến cướp người đi, bọn tao sẽ đánh trả một cách tượng trưng thôi rồi để bọn mày mang người đi, còn về con tao, trước khi tao xuất phát mày bắt buộc phải giao cho người của tao."
"Ha ha!" Á Man cười lớn: "Cục trưởng Lục đúng là thông minh, giao công tử nhà mày trước cho người của mày thì công tử được an toàn rồi, sao tao có thể biết là liệu mình có phí công vô ích không đây?"
"Vậy mày muốn thế nào.."
"Tao sẽ mang đứa bé theo, trao đổi cùng lúc đi!"
Lục Hướng Bắc âm trầm nói: "Tính toán của mày cũng không tệ, chúng tao chỉ có bốn người, bọn mày lại có rất nhiều người đến cướp tù, vậy thì bốn người lớn chúng tao còn có thể rút lui an toàn sao, lại còn mang theo đứa trẻ nữa?"
"Vậy thế này đi, tao cho một người mang đứa bé, mày cũng điều một người đi, gặp mặt ở địa điểm hai bên cùng đồng ý, mày xác nhận xong thì có thể xuất phát, chờ tao thành công cứu được con trai sẽ thông báo cho bên đó giao người, thế nào hả?"
Lục Hướng Bắc cười lạnh: "Vẫn là đợi mày cứu người trước à? Vậy thì nếu như cuối cùng mày nuốt lời thì sao?"
"Cục trưởng Lục!" Á Man lớn tiếng: "Bây giờ chúng ta đang so xem ai lòng dạ sắt đá hơn đấy, hai chúng ta đều đang mạo hiểm, mày nói là cướp tù nhưng tao còn phải mạo hiểm bị mai phục, dù tao có cướp được nhưng cũng có khả năng là không thoát được, tất nhiên cục trưởng Lục có thể làm đến bước này, tao cũng rất cảm kích rồi, xong chuyện bon tao sẽ rút lui không làm phiền đến cục trưởng Lục. Còn về vấn đề mày lo lắng thì tao có nói thế nào mày cũng không tin tao, nhưng mày bắt buộc phải tin tao, bởi vì con mày đang nằm trong tay tao! Mày có mạo hiểm hay không hoàn toàn là do bản thân mày, mày có thể không tin tao vậy chúng ta cùng xong phim, tao cũng không ôm quá nhiều hi vọng trong việc cứu được Lutz, thế nên có thất bại thì cùng lắm là lấy con trai mày an táng cùng thôi. Còn về mày lại khác, cục trưởng Lục và phu nhân rất coi trọng con trai, bọn tao là gạch ngói, còn con trai mày là gốm sứ, gạch ngói và vào gốm sứ cũng coi như đáng giá rồi."
Lục Hướng Bắc rơi vào trầm lặng, Á Man nói không sai, con trai là toàn bộ với Đồng Nhất Niệm. Cuộc chiến đấu giữa cảnh sát và tội phạm, chiến thuật tâm lí cũng rất quan trọng, ví dụ như Đồng Nhất Niệm đã tấn công tâm lí thành công làm cho hai anh em nhà họ Hạ tự nhảy ra, bây giờ Á Man lại nắm chắc tâm lí của anh.
"Được, làm như mày nói đi, địa điểm, người liên hệ, mày nói đi!" Anh giống như là bị ép không biết làm sao đành đồng ý.
"Địa điểm, khu vui chơi trẻ em, tao sẽ để Harry người của tao mang đứa trẻ đến, cảnh sát bọn mày chắc đã điều tra tư liệu về người này rồi! Còn bên mày điều ai đến thì trước khi xuất phát hãy nói với tao một tiếng, đừng để bọn tao đưa đứa bé cho nhầm người."
Lục Hướng Bắc nghe rồi chỉ cười lạnh: "Harry? Mày biết chọn người thật đấy, thần súng à? Dù chúng tao có đón được đứa bé thì trong vòng một trăm mét có phải vẫn sẽ bị bắn trúng không?"
Á Man đắc ý cười lớn: "Ha ha ha! Tao nói rồi, đi lại trong giang hồ chính là một chữ cược, cục trưởng Lục có cược không thì tuỳ! Nhưng mày cũng có thể đi Philippines nghe ngóng, con người Á Man tao đây trước giờ đều rất giữ chữ tín, nếu không nhà họ Hạ đã không giao kết với tao lâu như vậy, nhưng tao cũng từng nói, từ nay về sau còn phải nương nhờ cục trưởng Lục, tao còn mong chờ tiếp tục được hợp tác với cục trưởng Lục mà, không có chuyện gì thì tính toán với một đứa trẻ làm gì? Thế nên cục trưởng Lục cứ suy nghĩ kĩ đi!"
Lục Hướng Bắc im lặng không nói gì, sau khi đắn đo suy nghĩ mới cho Á Man một đáp án chính xác: "Được, làm như mày nói đi, tao cũng không còn lựa chọn nào cả."
Điện thoại cuối cùng cũng kết thúc.
Anh đứng dậy ném di động lên bàn, không vội vàng về nhà mà vẫn ngồi trong văn phòng hút thuốc, mong ngày mai mau đến.
Thời gian từng chút một trôi qua, không biết từ lúc nào gạt tàn thuốc bên cạnh đã đầy rồi, anh đứng dậy theo thói quen lại đi đến bên cửa sổ, không biết lúc nào, khung cửa sổ tối thui kia lại sáng lên.
Anh tắt luôn đèn phòng mình, sau đó lại bật lên, vì thế đèn đối diện cũng bắt đầu tắt bật.
Lúc lâu sau, di động lại vang lên, anh quay đầu lại nhìn thì là Đồng Nhất Niệm.
Anh nhận máy, trong tai vang lên giọng nói run rẩy của cô: "Lục Hướng Bắc, muộn lắm rồi."
Đúng thế, rất muộn rồi, anh nên về nhà rồi.
Cô đang sợ sao? Giọng anh chuyển sang dịu dàng: "Bà xã, anh về nhà ngay đây, yên tâm, không có chuyện gì, ngày mai Đô Đô có thể về nhà rồi."
Ngày mai.. Ngày mai.. Mong là mọi chuyện được thuận lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.