Mấy ngày sau, thời gian Đồng Nhất Niệm ở bệnh viện đã tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày lại dễ chịu hơn, mỗi ngày lại vui vẻ hơn, khi cai nghiện được tròn một tuần thì bác sĩ đã cho cô dược xuất viện, nhưng Lục Hướng Bắc vẫn không yên tâm, cứ muốn cô ở bệnh viện thêm mấy ngày để quan sát, vừa hay Lục Hướng Bắc cũng chưa hoàn toàn bình phục nên Đồng Nhất Niệm coi như là nằm viện cùng Lục Hướng Bắc, đến khi anh cắt chỉ bình phục mới cùng nhau về nhà. Trong thời gian này Khang Kỳ còn đến thăm hai vợ chồng họ nhiều lần, có một lần còn dẫn cả ông Thẩm và bà Thẩm đến. Vốn vừa mới gặp bà Thẩm, Đồng Nhất Niệm vẫn còn chút vướng mắc nhưng nhìn thấy dáng vẻ hòa thuận của ông Thẩm và bà Thẩm thì chắc là đã hòa thuận như xưa rồi. Cô nghĩ thấy cũng đúng, hận thù sống chết như cô và Lục Hướng Bắc còn có thể hóa giải cơ mà, giữa hai vợ chồng còn có gì không thể hóa giải được chứ? Dù sao, mẹ cô cũng chỉ là một giấc mộng khi còn trẻ của ông Thẩm mà thôi, còn so với người vợ sống cùng mấy chục năm, với bao kí ức cùng trải qua sóng gió là bà Thẩm, và cả những năm tháng sau này nữa, người nắm lấy tay ông đi đến cuối cuộc đời cũng là bà Thẩm thì đây mới là cuộc sống thực sự. Dù cho bà Thẩm đến thăm Đồng Nhất Niệm là vì con trai hay chồng đi nữa thì đối với Đồng Nhất Niệm mà nói cũng là một chuyện đáng vui mừng. Con người cô chính là như vậy, người khác đối xử tốt với cô thì cô sẽ ghi nhớ cả đời, bà Thẩm yêu thương cô nhiều năm, cô chưa bao giờ quên. Nhưng cô chưa từng nghĩ đến là trước khi bà Thẩm rời đi lại giao cho cô một nhiệm vụ, thuyết phục Khang Kỳ đồng ý đi xem mắt, trong lòng bà Thẩm đã có mấy sự lựa chọn rồi. Đồng Nhất Niệm tất nhiên là nhận lời, không ai hi vọng Khang Kỳ có được hạnh phúc hơn cô cả. Nhưng nghĩ đến cảnh Khang Kỳ bị ép đi xem mắt thì cô lại thấy buồn cười. Khi ông Thẩm và bà Thẩm rời đi, cô và Lục Hướng Bắc còn tiễn mãi, cô tận mắt nhìn thấy khi bà Thẩm lên xe vẫn còn đỡ ông Thẩm một cái. Cảnh này làm lòng cô thấy rất ấm áp, thậm chí là cảm động. Đời người, bạn đời chẳng phải là như vậy sao? Dù có bao nhiêu người đi qua đời nhưng cuối cùng chỉ có một người đồng hành cùng mình đến mãi mãi mà thôi. Giống như cô và Lục Hướng Bắc, người yêu anh sâu sắc là cô, chủ hộ của anh là cô, người cùng anh có hai đứa con cũng là cô, người anh vẫn kiên trì không từ bỏ là cô, anh và cô cũng sẽ có được cuộc sống chân thực trong mấy chục năm nữa, như vậy chẳng phải là rất tốt sao? Đồng Nhất Niệm sau khi xuất viện, tạm thời dự định lấy điều dưỡng cơ thể làm trọng tâm, còn vụ án oan của Lục Hướng Bắc cũng đã công bố ra dư luận nên anh lại quay trở về cục công an. Không thể không nói, trong chuyện này có ông Lục tạo sức ép nên Lục Hướng Bắc đã được phục chức, còn cục trưởng lên thay lúc trước lại lùi về vị trí phó cục trưởng. Sự thay đổi nhân sự này đúng là tràn đầy đặc sắc truyền kì, Lục Hướng Bắc một lần nữa lại trở thành nhân vật tin tức. Nhưng bản thân Lục Hướng Bắc lại ngày càng khiêm tốn, trọng tâm cuộc sống hình như hoàn toàn là Đồng Nhất Niệm, mỗi sáng sẽ cùng Đồng Nhất Niệm chạy bộ, không giống như trước đây để mặc cô ngủ nướng nữa, bản thân anh còn chạy cùng luôn. Buổi tối lại càng thúc giục cô ngủ sớm, gần như Đô Đô và Đồng Đồng ngủ thì cô cũng phải ngủ. Còn về ba bữa ăn hàng ngày thì anh lại có quy định rõ ràng, phải ăn cái gì, ăn bao nhiêu, không cho phép cô được qua loa một chút nào. Cô tất nhiên biết anh làm như vậy là vì muốn giúp cô hồi phục sức khỏe, nhưng cô bị quản như vậy lại cảm thấy mình như biến thành trẻ con vậy. Năm xưa khi cô còn nhỏ, ba cô còn không quản cô chặt như vậy đâu. Cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời chính là nói về chủ nghĩa đàn ông cố chấp của anh đấy. Sau mỗi lần anh ra lệnh ép cô là cô đều giơ nắm đấm và lè lưỡi sau lưng anh, sau đó lại cười ngốc nghếch khi anh vội quay lưng lại. Nhưng như vậy cũng không có gì là không tốt, không đúng sao? Có những lúc, bị quản thúc như vậy cũng là một loại hạnh phúc. Lần này nhà họ Lục đều xuống phía nam, khi quay về Bắc Kinh lại chỉ có mình ông Lục cô đơn một mình. Trác Thần Viễn từ khi thu mua Đồng thị thì đã biến thành người bay trên không trung rồi, chạy lại hai bên, còn Loan Loan lần này coi như thỏa tâm nguyện tạm thời cùng sống với Trác Thần Viễn ở phía nam, hai người ném con trai ở Bắc Kinh cùng trải qua tuần trăng mật thứ hai, như keo sơn vậy. Đô Đô và Đồng Đồng khó lắm mới được đoàn tụ với ba mẹ nên tất nhiên là cũng không về Bắc Kinh nữa, còn Đàm Uyển vì giúp con chăm cháu nên cũng không hề do dự rời khỏi ông Lục, sống cùng Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm ở nhà họ Đồng, mỗi ngày đều cùng mẹ nhỏ chăm sóc các cháu, cũng rất bận bịu. Trong lòng Đồng Nhất Niệm vẫn luôn để ý anh Vu. Cũng không biết anh ta đã quay về chưa, đã làm xong hậu sự cho Hạ Tử Tường chưa, chuyện này mà chưa làm xong thì trong lòng cô vẫn chưa yên được. Cô bây giờ coi như là hạnh phúc rồi, nhưng cô vĩnh viễn không quên được ánh mắt của Hạ Tử Tường trước khi chết. Đó là sự mãn nguyện và hạnh phúc như thế nào chứ? Mà ánh mắt hạnh phúc này lại trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cô, cô thông minh như vậy nên tất nhiên là sẽ không nói chuyện này với Lục Hướng Bắc rồi. Có những khi Lục Hướng Bắc không ở nhà, cô sẽ nằm trên giường ôm con gấu bông kia nghĩ về vấn đề này. Đến nay cô vẫn cho rằng con gấu bông này là Hạ Tử Tường tặng cô. Mà cuối cùng cô cũng đợi được ngày anh Vu gọi điện đến, hẹn gặp mặt. Cô nhìn thời gian thấy còn lâu Lục Hướng Bắc mới tan ca, mấy ngày nay anh cũng rất bận rộn, không giống như khi vừa xuất viện nữa, nhưng vẫn thường xuyên gọi điện về kiểm tra, hỏi cô đang làm gì. Cô biết nguyên nhân anh bận rộn, chính là vì vụ án của Lutz. Đến cô cũng không ngờ được là Lutz lại bị thẩm vấn ở đây. Nghe nói bởi vì hòn đảo nhỏ của Hạ Tử Tường cũng là gianh giới giữa biển phía nam Trung Quốc với biển Philippines. Trên thực tế là thuộc về vùng biển Trung Quốc, mà vụ án của Lutz lại có liên quan đến nhà họ Hạ nên cùng điều tra với vụ án nhà họ Hạ ở Trung Quốc. Tình hình Đồng Nhất Niệm biết được chỉ có vậy, nhưng cũng không biết nguyên nhân thực sự có phải vậy không nữa, nhưng đây là chuyện thuộc phạm vi công việc của Lục Hướng Bắc, cô đã hứa với anh là không hỏi nhiều về công việc của anh, thế nên cô cũng không tìm hiểu thêm. Cô đang nghĩ có nên ra ngoài gặp anh Vu không thì điện thoại cố định trong nhà lại có chuông vang lên, sau đó bảo mẫu ở dưới lầu đã nhận cuộc gọi rồi hô lớn: "Cô chủ, nhận điện thoại này!" Cô biết ngay là anh gọi, cô nhấc máy phụ lên còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói ôn hòa của anh hỏi cô: "Sao em không nhận điện thoại? Lại còn để dì nhận nữa?" "Sao em biết được là anh gọi chứ?" Cô lầu bầu: "Hai ngày nay anh cũng có gọi điện về nhà đâu." Anh liền cười, giọng nói của anh trong điện thoại mang đầy từ tính, giống như đang cười bên tai cô vậy, nhỏ nhẹ dịu dàng, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh đang đốt cháy da tai cô, mặt cô bỗng ửng đỏ, trái tim cũng đập loạn theo tiếng cười của anh. "Em là đang oán trách anh hai ngày hôm nay không gọi cho em sao? Anh xin lỗi, bà Lục, buổi tối sẽ mang quà về đền tội với em nhé." Anh ở đầu bên kia nói nhỏ. Thật ra cô không hề có ý trách móc gì, buổi tối mỗi ngày anh đều trở về nhà nên ban ngày có gọi điện hay không cũng không sao, nhưng bị anh nói như vậy lại làm như là một ngày không gặp như cách ba thu vậy, buồn nôn quá đi! Nhưng được nhận quà ai mà không thích chứ? Cô và Lục Hướng Bắc còn chưa thực sự yêu đương bao giờ đâu, bây giờ phải tranh thủ sổ xanh còn chưa đi cục dân chính đổi thành sổ đỏ mà khoe khoang chút mới được, qua thôn này rồi thì sẽ không còn tiệm nào nữa đâu. "Được đấy, em đang đợi bất ngờ của anh đây!" "Ồ.. đây là nhiệm vụ mà tổ chức giao cho anh sao? Anh có chút gánh nặng rồi đây, không biết món quà như thế nào mới có thể làm vui lòng lãnh đạo nhà anh đây? Anh phải suy nghĩ cẩn thận mới được.." Đầu này điện thoại anh cười như được mùa. "Anh cứ nghĩ đi!" Cô cũng không giấu được nụ cười, trong lòng lại cân nhắc, có cần nói chuyện ra ngoài với anh không. "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Anh bỗng nhiên đổi sang ngữ khí nghiêm túc. Cô bị anh chọc cười, quyết định thành thật, trước đây giữa anh và cô chẳng phải là thiếu cái này sao? "Lục Hướng Bắc, lát nữa em phải ra ngoài, anh Vu đã trở về rồi, em muốn đi hỏi chút tình hình." Thật ra anh cũng rõ, cô muốn nói chính là tình hình của Hạ Tử Tường, nhưng lần này anh không can thiệp quá đáng, chỉ bảo cô chú ý an toàn, tốt nhất là gọi Thành Chân đến đón. "Thành Chân sao? Chẳng phải anh ta đã về thành phố G rồi sao?" Cô kinh ngạc hỏi. "Ừ, nhưng lại quay lại rồi. Đúng rồi, nếu như em đã ra ngoài thì tiện thể chọn một món quà đi, Thành Chân và Di Đóa sắp hết hôn rồi!" Anh ở đầu bên kia liền quăng ra một quả mìn. "Cái gì? Chuyện kết hôn lớn như vậy mà Di Đóa lại không nói với em sao?" Cô vô cùng bất ngờ. Nhưng bản thân cô đang trong thời gian cai nghiện, cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài nên lâu rồi không có liên lạc với Di Đóa, vì thế Di Đóa đang ở thành phố G xa xôi không biết được tình hình của cô, lâu như vậy không liên lạc thì cũng bình thường, nhưng kết hôn thì chẳng phải nên thông báo cho cô biết đầu tiên sao? Di Đóa này thật là! Lục Hướng Bắc cười hì hì: "Di Đóa sẽ nói với em ngay thôi, em cứ giả vờ như chưa biết gì là được." "Được rồi, em biết rồi!" Cô đang vội ra ngoài gặp anh Vu nên muốn nhanh chóng ngắt máy. Anh cũng rất bận nhưng cũng không quên dặn dò: "Tối nay anh có thể về muộn một chút, em phải về nhà ăn cơm đấy, đừng ăn ở ngoài, còn nữa anh sẽ gọi ngay cho Thành Chân, để cậu ta đến đón em, em ở nhà chờ đi." "Em biết rồi, anh lải nhải nhiều quá đi!" Bây giờ cô mới phát hiện, có những lúc đàn ông lải nhải còn giai dẳng hơn cả phụ nữ nữa, trước đây anh chẳng phải luôn tiếc chữ như vàng, thích nhất là làm mặt lạnh và lẳng lặng không nói gì sao? Anh lại chỉ cười vì sự ai oán của cô rồi cúp điện thoại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]