Cô lạnh lùng nhìn anh, anh đã có thể mặc kệ cô bị đóng băng nơi đầu đường ở Bắc Kinh thì còn có gì là không dám làm chứ? Nếu như lúc này anh thật sự bóp chết cô thì cô cũng không cảm thấy kì lạ chút nào. Ánh mắt lúc thì quật cường, lúc thì hờn dỗi của cô làm anh hoàn toàn mềm lòng: "Mau về cùng anh!" "Không về!" Cô trả lời không hề do dự, không ai bảo anh theo cô đến Philippines cả, nếu như đã nói là từ bỏ cô vậy thì mỗi người đi con đường sáng của riêng mình đi, Đồng Nhất Niệm cô đây chưa bao giờ cần một Lục Hướng Bắc cả, dù cho kết cục của cô là phơi xác đầu đường thì cũng không cần Lục Hướng Bắc. "Đừng làm loạn nữa, chúng ta về Bắc Kinh thăm các con được không?" Anh thử dùng các con để lay động cô. Con sao? Không nhắc đến con còn được, vừa nhắc đến là cô lại tức giận, một tháng nay, lần nào anh đi thăm các con cũng đều là đi một mình, thậm chí còn cố ý tránh đi vào thời gian trùng với cô, bây giờ anh lại muốn mời cô cùng đi thăm con sao? Vậy trước đó là gì vậy? Cô hừ lạnh: "Tôi nghĩ cục trưởng Lục chuyện gì cũng đều tính toán rất kĩ nên chắc chắn đã biết là tôi vừa mới từ Bắc Kinh về rồi chứ!" "Em là đồ ngốc!" Anh cuối cùng cũng nổi giận, cô muốn thế nào thì mới biết là đi cùng Hạ Tử Tường đến Philippines nguy hiểm đến chừng nào đây? Cô tưởng là anh có nhiều thời gian để chơi trò đuổi đi đuổi lại sao? Cô nhìn anh, bị lời nói này của anh làm tổn thương. Thì ra trong lòng anh, cô là một con ngốc không làm được việc gì sao, thế nên mới dùng mọi cách để nhốt cô vào cái lồng của anh để anh nuôi như một thú cưng, khi tâm trạng tốt thì cùng đùa vui, tâm trạng không tốt thì mặc lệ ném sang một bên sao? Vậy còn Như Kiều thì là gì? Có thể vui buồn cùng anh, thậm chí còn có thể cùng anh xông pha trận mạc, phấn đấu vì sự nghiệp nguy hiểm của anh sao. Như Kiều như vậy sẽ làm anh nhớ đến suốt đời sao? Một người phụ nữ đã hi sinh cả tính mạng vì anh. Lục Hướng Bắc, việc Như Kiều có thể làm thì tôi cũng có thể, nhưng anh hãy nhớ lấy lười anh mắng ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ làm cho anh hiểu được, đến cuối cùng, hai chữ "đồ ngốc" này chính là mắng bản thân anh đấy! " Cô nuốt vào mọi sự bực tức, vẻ mặt buồn bã ném cho anh một câu:" Nếu đã vậy thì một người thuộc thành phần thông minh như cục trưởng Lục đây cũng không cần phải phí thời gian với đồ ngốc này đâu! Không ai ép anh phải ở cùng đồ ngốc cả! " " Em.. "Cô như vậy lại làm anh mất đi chừng mực, làm thế nào mới có thể mang cô rời khỏi Philippines đây? Làm thế nào mới có thể làm cô cách xa Hạ Tử Tường đây? " Được rồi, coi như là anh lỡ lời đi, được chưa? Mau theo anh về, chúng ta về nhà đi, được không? " Anh cuối cùng đã không dùng ngữ khí ra lệnh nói chuyện với cô nữa rồi sao? Coi như anh ta lỡ lời sao? Cái gì mà" coi như "chứ? Hay là trong lòng anh vẫn luôn cho rằng cô là đồ ngốc, bây giờ vì muốn dỗ cô về nhà trước nên mới có cái gọi là" Coi như anh lỡ lời "này hả? " Lục Hướng Bắc, giữa chúng ta không còn quan hệ gì cả. Không ai còn nợ ai gì cả. Đúng là anh đã hại nửa đời hạnh phúc của tôi nhưng đó là do tôi tình nguyện. Nói lời thật lòng thì từ đầu đến cuối tôi đều không hề trách anh. Còn về việc anh hại tôi người mất, nhà tan thì anh đã đền cho tôi đủ nhiều rồi. Nhà chính là anh giúp tôi giữ lại, hai mảnh đất của Đồng thị Di Đóa đưa cho tôi cũng là anh mua lại, tiền Di Đóa đầu tư vào Y Niệm cũng là của anh đúng không? Anh đã bồi thường cho tôi rất nhiều rồi, tôi cũng nhận hết rồi, chính là không muốn anh còn chút tâm tư áy náy nào nữa, bây giờ anh đã không còn nợ tôi nữa rồi, không cần phải vì thấy áy náy mà ở bên cạnh tôi đâu, hai chúng ta coi như thanh toán sòng phẳng rồi được chưa hả? Không cần phải có bất cứ quan hệ gì nữa đâu. "Nước mắt của cô làm mờ trái tim cô, có rất nhiều chuyện không phải là cô không biết chỉ là giả ngốc mà thôi. Anh sững sờ tại chỗ. Thì ra cô biết hết.
Áy náy sao? Thì ra cô cho rằng anh áy náy nên mới quấn lấy cô không buông sao. Sòng phẳng sao? Không còn bất cứ quan hệ gì sao? Sao sau khi nghe những lời này trái tim lại đau như bị nứt ra một khe lớn vậy chứ? Đồng Nhất Niệm, con chúng ra cũng có rồi mà em còn muốn sòng phẳng với ai đây? " Em nói gì cơ? Em nhắc lại xem nào! "Anh nhịn nỗi đau cực độ trong lòng, cắn răng hỏi lại. Cô ngẩng đầu lên, khóe môi kéo lên như một nụ hoa buồn bã:" Tôi nói, giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa.. " Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh bóp cổ, dùng sức kéo mạnh cô, kéo cô từ trong chăn ra, đối mặt với anh. " Lục Hướng Bắc, anh buông tay ra, anh muốn làm gì hả? "Lẽ nào anh thật sự muốn bóp chết cô sao? Nhưng lời nói vừa vang lên thì cô đã bị anh bịt môi, hơi thở ẩm nóng làm người ta choáng váng đến một cách đột ngột, cô không kịp chuẩn bị gì đã bị anh tách răng môi ra, chiếc lưỡi nóng bỏng đã luồn vào mang theo sức mạnh như chẻ tre, làm cô nhất thời bị mất phương hướng, trong đầu chỉ còn lại tiếng ung ung. Khi cô tỉnh táo lại thì đã bị anh đè xuống giường rồi, tay của anh đã luồn vào trong quần áo ngủ của cô. Cô tắm xong liền nằm xuống ngủ luôn nên không hề mặc đồ lót, làm anh dễ dàng nắm được thứ mà anh muốn, độ nóng trong lòng bàn tay làm cô nóng đến phát run. Tên lưu manh này! Vậy mà lại muốn dùng sức mạnh! Cô bắt đầu phản kháng, tay đấm, chân đá thậm chí còn cắn anh, anh nhận hết nhưng không hề định lui bước, một tay giữ cổ cô, mộtt tay bắt đầu cời đồ của cô. Cô nhận ra ý đồ của anh, vội giữ lấy cổ áo không buông, anh thử mấy lần nhưng không thành công liền bắt đầu xé. Vải tơ sao có thể chịu nổi sức mạnh của anh? Chỉ nghe thấy tiếng" xoạc "giòn tan tay áo cô đã bị xé tan làm lộ ra cánh tay như ngó sen của cô. Cô nhận ra nguy hiểm đến gần liền nhất thời nóng vội ra sức ngọ nguậy dưới người anh, nhưng như vậy lại càng khơi lên dục vọng chinh phục của anh. Đại đa số đàn ông trên thế giới này khi muốn thể hiện quyền sở hữu của mình với một người phụ nữ luôn dùng cách thức trực tiếp nhất, nguyên thủy nhất, có lẽ cách này không phải là tốt nhất nhưng lại là hành động khó khắc chế của đàn ông khi cảm xúc mất kiểm soát. Hai đùi anh kìm chặt như xích lại chân đang đá loạn của cô, tay lại ra sức, một mảnh vải nữa lại bị xé ra. Cô giữ chặt cổ áo, đến cả kêu cũng không thành tiếng, dưới nụ hôn vừa bá đạo vừa mạnh mẽ của anh, cô chỉ có thể kêu ra những tiếng u u. Dù cô có bảo vệ thế nào thì cuối cùng bộ đồ ngủ đáng thương của cô vẫn bị Lục Hướng Bắc xé thành mảnh vụn. Vì vật lộn kịch liệt nên trên làn da trắng như tuyết của cô cũng lưu lại những dấu vết bầm tím, thậm chí cả dấu móng tay cào. Cuối cùng anh vươn tay vào cái bảo vệ còn lại duy nhất trên cơ thể cô là chiếc quần lót ren vừa người.
Cô ném đi mảnh vải trong tay, giữ lấy tay anh, không để tay anh trượt vào thêm nữa, nhưng anh lại nắm ngược lại tay cô, dẫn dắt cô sờ vào nơi giữa đùi anh, độ cứng rõ ràng của nơi đó đã làm cô sợ đến vội buông tay ra, sự thay đổi vị trí như vậy làm một chân cô có thể động đậy được, vì thế cô không hề do dự giơ chân lên đá anh nhưng lại bị anh nắm lấy gót chân, sau đó vắt đôi chân dài của cô lên eo anh, tay lại nhanh chóng trượt vào eo cô. Sau tiếng xé vải giống hệt lúc trước vang lên thì chiếc quần lót ren màu trắng của cô đã bị anh ném xuống đất. Cô cong đầu gối, kẹp chặt hai đùi không để anh đạt được mục đích. Anh lại chơi trận chiến lâu dài với cô, vừa hôn cô nóng bỏng, vừa phủ lên người cô, không biết từ lúc nào quần của anh cũng rơi xuống đất, nơi tiếp xúc thân mật với cô không còn là chất vải mềm mại của chiếc quần rộng rãi nữa mà là ** của anh. Cô bất chấp tất cả bắt lấy anh, đánh anh, cũng không biết tay mình bắt được rốt cuộc là mặt anh hay cổ anh nữa, cũng có thể là bộ phận khác. Vì mấy chiêu thức lưu manh của anh dẫn đến sự mài mòn tiếp xúc chặt chẽ làm cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Lục Hướng Bắc cấm dục bao lâu thì cô cũng cấm bấy lâu (Nếu như không tính trong mơ). Cứ tiếp tục như vậy nếu như không lấy mạng của cô thì cũng là cô chịu đầu hàng thôi, huống hồ tay của anh vẫn còn đang làm loạn trên ngực cô không chút quy tắc nào. Lục Hướng Bắc, anh đúng là lưu manh thối! Cô nghe thấy tiếng ai oán của phát ra từ nội tâm. Bỗng nhiên, điện thoại bàn trên đầu giường cô lại vang lên, cô giống như gặp được cứu tinh, kêu u u mấy tiếng tỏ vẻ mình phải nghe điện thoại. " A lô! "Cô nghe thấy giọng nói của mình có chút ồm ồm, vội vàng ho mấy tiếng. " Niệm Niệm, làm sao thế? Bị cảm sao? "Người gọi điện là Hạ Tử Tường ở phòng bên cạnh. " Đâu có, chỉ là vừa tỉnh nên cổ họng có chút không thoải mái. "Lẽ nào nói là bị Lục Hướng Bắc cưỡng hôn nên thành như vậy sao? Mà lúc này tay của Lục Hướng Bắc vẫn đang xoa ngực cô, nhào nặn chơi đùa, sự thảnh thơi đó dường như đang cảm ơn cuộc điện thoại cho anh cơ hội vậy. " Ồ, đã ngủ được một giấc rồi à? Có đói không? Xuống dưới ăn tối nhé! "Hạ Tử Tường ở đầu bên kia hỏi. Đồng Nhất Niệm gạt cái tay đang làm loạn trên ngực mình đang muốn đồng ý sẽ xuống, ít ra thì có thể ngăn cản tên lưu manh thối Lục Hướng Bắc này tiếp tục, nhưng lúc này lại cảm thấy môi anh dán lên tai còn lại của cô, dùng tiếng nói gần như không nghe thấy nói:" Em có giỏi thì đi cùng Hạ Tử Tường đi, tốt nhất là để anh ta biết là anh ở trên giường của em luôn. " Cô do dự.. Nhưng chỉ là trong khoảnh khắc do dự này cô bỗng cảm thấy một sự đau đớn đâm xuyên qua phía dưới thân, giống như lần đầu tiên vậy, đau đến nỗi làm cô không nhịn được mà kêu lên. " Em sao vậy, Niệm Niệm? "Hạ Tử Tường vội hỏi. " Tôi.. đầu tôi vừa va vào cạnh bàn."Cô không thể không nói dối, muốn cô nói gì đây? Bởi vì Lục Hướng Bắc đáng chết đã đi vào rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]