Đồng Nhất Niệm nghe vậy trong lòng như có thêm một cái lỗ đen, còn bản thân cô lại đang chìm dần xuống lỗ đen này. Thì ra mọi thứ anh cho cô đều là vì áy náy. Thì ra anh hối hận rồi, thì ra anh càng muốn cô có một người đàn ông khác hơn, trải qua cuộc sống bình dị. "Nhưng chẳng phải con đã nói cả đời này chỉ cần duy nhất con bé sao?" Đàm Uyển đau lòng cho con trai, cũng cảm thấy đáng tiếc, dù sao vì mối tình này của anh mà cả bà dù đang ở nước Pháp xa xôi hay nhà họ Lục đều đã làm rất nhiều chuyện để hoàn thành mong muốn của anh. Nghe ngữ khí của con trai là muốn từ bỏ rồi sao? Nụ cười chua cay của anh lại bao thêm một tầng bi thương: "Mẹ, con cũng là con người có máu có thịt, trái tim con cũng là thịt, sẽ có lúc mệt mỏi, cũng có những khi con không thể chống đỡ được. Mẹ à, con thật sự mệt mỏi lắm rồi." Mệt đến không yêu được nữa. Nếu như cô để anh và các con trong lòng thì anh chắc chắn sẽ có dung khí gấp trăm ngàn lần, nhưng tiếc là anh lại không nhìn thấy, thật sự là không thấy được. Không để ý anh thì cũng thôi đi nhưng sao như anh thấy, thì đến cả con mà cô cũng không để trong lòng vậy chứ? "Haizzz.. cần gì phải thế.. ban đầu ta và ba con đều không tán thành con và con bé ở bên nhau vì giữa hai đứa còn có thù hận.. muốn tiếp tục thì con sẽ rất gian khổ, con cũng không phải là không biết.. nhưng con vẫn rất cương quyết.. mà con bé cũng có thai, chúng ta cũng không còn cách nào.. con đấy.. ban đầu nếu như nghe lời chúng ta ở lại Bắc Kinh ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ba con, kết hôn với Âu Dương Nghiên thì bây giờ không biết đã vui vẻ thế nào rồi. Hai đứa đều ở Bắc Kinh, khoảng cách gần, nếu như lúc đó kết hôn thì giờ e là cũng có con rồi, cứ vậy vui vẻ sống qua ngày có phải tốt không! Đâu như bây giờ con thành người bay trên trời suốt rồi, không chỉ mệt gần chết mà người nhà còn không ở cùng nhau, nhà cũng không ra nhà, giống cái gì rồi.." Đàm Uyển nhỏ giọng nói. Đồng Nhất Niệm nghe vào tai chỉ cảm thấy khoang mắt nóng lên, sắp có nước mắt chảy ra rồi. Cô yêu anh mà, cô sao có thể không yêu anh chứ? Cô đã nói rõ ràng với anh rồi, cô chỉ cần một chút thời gian mà thôi. Nhưng thì ra anh đã mệt rồi, mệt đến không muốn tiếp tục nữa rồi.. thì ra nhà anh hi vọng anh kết hôn với Âu Dương Nghiên cơ. Chỉ vì cô có thai với anh nên mới chấp nhận cô mà thôi.. Anh cần cô có phải cũng chỉ vì áy náy và con không? Còn cả Đàm Uyển, lúc đầu gặp cô đã ủng hộ cô như vậy, còn nói với cô, phụ nữ phải tạo ra khoảng trời của riêng mình. Có chuyện gì cũng đều chỉ mắng Lục Hướng Bắc, tối qua còn đối xử với cô như mẹ ruột.. nhưng lúc đó cũng đều vì cô là mẹ của con trai Lục Hướng Bắc thôi sao? Một khi vào thời điểm quyết định thì bà tất nhiên vẫn đứng về phía con trai mình thôi. Điểm này cô hiểu được. Tất nhiên cô cũng không trách Đàm Uyển, cũng không trách bất cứ ai. Tình yêu và hôn nhân đều là chuyện của hai người, điểm này cô đã nhận thức từ trước rồi. Nhưng cái cảm giác bi thương vẫn không kiềm chế được mà dâng lên từ tận đáy lòng, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ trái tim. Có một cảm giác âm ỉ, anh muốn từ bỏ cô rồi. Anh sẽ không còn như trước mặt dày quấn lấy cô nói những lời như có như không nữa. Nếu như cứ như vậy từ lúc mới li hôn thì có lẽ cô đã không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ anh đánh liều đã lâu vậy mà lại nói mấy lời kì lạ này lại làm cô khó có thể chịu nổi. Có gì đâu chứ, không yêu nữa thì cút! Đồng Nhất Niệm cô đây trước giờ không bao giờ cầu xin, hơn nữa cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy được tình yêu của anh! Cũng chỉ là sự áy náy mà thôi không phải sao? Cô tự nói với lòng mình những lời này đến cả chính bản thân cũng cảm thấy ngược với lòng mình, sự khó chịu kia không thể lừa người được. Nhưng cũng không sao! Đồng Nhất Niệm cô còn có gì mà chưa từng trải qua đâu? Có đau khổ hơn nữa cô cũng đã vượt qua được rồi mà! Giống như anh nói, ngoài anh ra, cô vẫn còn có thể gặp được người đàn ông tốt hơn mà. "Đừng nói những chuyện này nữa, mẹ!" Anh ngăn cản Đàm Uyển nói tiếp.
Đàm Uyển có cảm giác đau đớn vô cùng: "Sao mẹ lại không thể nói? Con đã trả giá bao nhiêu vì nó chứ? Cứ vậy mà bỏ đi sao?" "Đủ rồi đó mẹ! Là con nợ cô ấy, được chưa?" Anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Đúng vậy, anh đã làm rất nhiều vì cô nhưng đó đều là anh can tâm tình nguyện, đã qua rồi thì cũng chỉ nhẹ như mây khói thôi, cũng không cần phải nhắc lại làm gì. Nhưng câu này vào trong tai Đồng Nhất Niệm lại như vang lên tiếng vọng vô tận: Con nợ cô ấy, được chưa? Con nợ cô ấy, được chưa? Con nợ cô ấy.. Tất cả đều là vì anh nợ cô. Đúng là áy náy mà. Tình yêu như vậy dù có cho cô cũng không cần. Đàm Uyển vẫn than vãn: "Haizz.. các con ấy.. được rồi, mẹ không nói nữa, không nói gì nữa hết, mặc kệ các con muốn gây thế nào thì gây.." Để mẹ lo lắng và buồn bã cho mình, anh thấy thật bất an, liền khuyên nhủ: "Mẹ, cả đêm qua, lại cả sáng nay mẹ cũng đã mệt rồi, quay về ngủ một chút đi." Đàm Uyển lắc đầu: "Các con như vậy bảo mẹ làm sao có thể nghỉ ngơi được? Bọn trẻ cũng cần người chăm sóc, Niệm Niệm ở đây cũng cần có người, một mình con có làm được không? Loan Loan và ba con cũng đã cả đêm không ngủ rồi, để họ về ngủ đi!" "Mẹ, đã làm mẹ vất vả rồi." Anh áy náy. "Còn không phải là chuyện con gây ra sao! Đang yên đang lành lại bỏ rơi con bé không quan tâm! Mau đi đi, mau đi xem hai con trai bảo bối của con đi!" Đàm Uyển trách móc. Anh cười khổ, đi ra khỏi phòng bệnh. Thật ra nhìn dáng vẻ cô đứng trong gió rét sao anh có thể không đau lòng chứ? Trong lòng anh mắng cô vô số lần ngu ngốc, khi ra khỏi nhà sao lại lóng nga lóng ngóng không suy nghĩ đến việc chênh lệch nhiệt độ, nhưng anh vẫn ra sức nhẫn nhịn để không quay đầu lại. Nhìn thấy cô mặc áo lông rộng thùng thình xông vào, bị lạnh buốt đến chảy nước mắt, khi đó phản ứng đầu tiên của anh là muốn ôm cô thật chặt để sưởi ấm cho cô, nhưng anh vẫn nhịn, trái với lòng, nhẫn tâm trách móc cô. Không chỉ là dạy dỗ, tuyệt đối không phải vậy. Anh chỉ là muốn rèn luyện tâm chí của bản thân, anh ép bản thân không hành động vì cô, ép bản thân phải nhẫn tâm, ép bản thân có dũng khí rời xa cô, không quan tâm đến cô. Cô không hề biết, anh khi đó như có kim đâm trong lòng vô cùng dằn vặt giày vò. Bởi vì anh thực sự định ép mình bỏ đi. Từ trước đến nay đều là anh đơn phương tình nguyện không phải sao? Mỗi lần sự nhiệt tình của anh bị cô không hề nể tình châm chọc và chế giễu, mỗi lần anh đều đau đến nội tạng nóng như lửa, mỗi lần anh đều cắn răng nuốt xuống. Cô nhìn thấy chỉ là dáng vẻ mặt dày không biết xấu hổ cười ha ha của anh nhưng đâu có nhìn thấy được trái tim hết lần này đến lần khác bị đả kích thương tích đầy mình của anh.
Bởi vì giữa bọn họ không chỉ là việc đấu võ mồm bình thường giữa hai vợ chồng mà còn có thù hận như Đàm Uyển nói nữa. Thù hận kia thiêu đốt không chỉ có trái tim của cô mà còn cả trái tim của anh nữa. Dĩ nhiên.. khi thật sự yêu một người thì khi cô ấy đau khổ thì trái tim anh cũng đau khổ theo. Khi anh thay quần áo đi ra thì đã không thấy bóng dáng cô đâu, ám ảnh trong lòng anh lại phóng đại lên. Đến giai đoạn lúc này, mỗi lần họ cãi nhau hình như đều vì anh thích quan tâm chuyện không đâu. Được rồi, anh không quan tâm nữa. Nhưng khi nhận điện thoại từ Bắc Kinh, đầu tiên anh muốn báo cho cô, gọi cô cùng về Bắc Kinh, lúc này di động của cô lại vang lên tiếng chuông trong phòng ngủ. Các con bị ốm, lòng anh nóng như lửa đốt nên tất nhiên tức giận với hành động của cô vừa rồi. Nhưng khi anh lên tầng muốn nhìn xem cô đã đi cùng ai để đi tìm cô thì lại phát hiện cuộc gọi cô nhận cuối cùng lại là của Hạ Tử Tường. Khoảnh khắc đó, anh không nói gì hết mà thu dọn đồ đạc chạy thẳng ra sân bay luôn. Trên đường anh vẫn luôn hỏi bản thân, không được xúc động, liệu có phải vì cô đi gặp Hạ Tử Tường nên bản thân anh mới có suy nghĩ nản lỏng không? Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì càng nghĩ lại càng cảm thấy lòng lạnh lẽo. Có lẽ buông tay để cô tự do làm việc mình thích thì cô sẽ vui vẻ hơn, có lẽ họ thật sự không hợp nhau. Đồng Nhất Niệm nằm trên giường rõ ràng đã tỉnh rồi nhưng không dám mở mắt ra, cô không biết làm thế nào để đối diện với cảnh này, làm sao để đối mặt được với Đàm Uyển, làm sao để có phản ứng tốt nhất sau khi nghe trộm được cuộc nói chuyện vừa rồi. Vậy thì đành giả vờ ngủ vậy. Giả vờ như không biết gì cả. Nhưng dù sao cũng phải tỉnh lại, không thể giả vờ cả đời được. Sau khi Đàm Uyển mở cửa phòng ra ngoài thì cô mở hai mắt ra, cô thấy vui vì đã không để bản thân chảy nước mắt, không hề có dấu vết của đau lòng. Trên tay cô không truyền thuốc nhưng lại có dấu vết từng được tiêm, chắc là khi cô ngủ đã được tiêm rồi. Cô mặc chiếc áo rộng thùng thình mà tài xế taxi đã cho cô rồi đi ra khỏi phòng muốn nhìn các con qua cửa sổ nhưng lại nhìn thấy trong phòng có một người phụ nữ mặc áo lông màu đỏ đang bế con cô chơi đùa. Hả, là Âu Dương Nghiên, người con dâu mà nhà họ Lục nhận. Mẹ đẻ là cô đây còn chưa đi mà đã muốn đường đường chính chính vào nhà sao? Lục Hướng Bắc, anh đừng có đùa với lửa! Sau khi tôi đi anh có rước ai vào nhà cũng không liên quan gì đến tôi nhưng đừng mơ để con trai tôi gọi người khác là mẹ! Tôi có thể chịu được để Âu Dương Nghiên ngủ với chồng tôi nhưng không thể để cô ta đánh con tôi được! Nhất thời xúc động cô đạp cửa xông vào, khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Nghiên quay lại cười: "Ồ, Niệm Niệm, sao sắc mặt chị kém vậy? Cũng bị ốm sao?" Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên hối hận, dáng vẻ của mình như thế này sao lại xúc động xông vào chứ? Ăn mặc lôi thôi, đầu tóc rối loạn, sắc mặt đúng là của người chưa khỏi bệnh! So với Âu Dương Nghiên xin đẹp ăn mặc hợp thời thì cô đúng là một bà thím mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]