Những vùng ký ức hiện hữu lên, nỗi sợ của mẹ, sự lo âu của cha. Chỉ duy nhất có Đồng Ngữ Hân là ngây thơ đến đáng sợ.
Cô chỉ biết trách bản thân sao không nhận ra sớm, tập đoàn lớn như thế lẽ nào chỉ đáng giá 300 triệu. Hoá ra tất cả cũng chỉ là nói dối, vì không muốn cô lo lắng mà mẹ phải nói ra những điều ấy, chắc chắn trong lòng vô cùng khó chịu.
Đồng Ngữ Hân ngã khụy xuống sàn nhà, hai tay siết chặt. Còn lão già kia thì nhìn cô đầy thoả mãn, hắn cười phá lên ngồi xuống bóp lấy mặt cô. "Chuẩn bị đi, hai ngày sau hôn lễ sẽ cử hành. Tôi không bận tâm ít khách đâu, mà nếu em thích thì có thể mời thêm bạn bè."
Bên tai cô vang lên những thanh âm ù ù, xung quanh cũng tối xầm đi. Chỉ có cơn đau nơi vùng má là có thể cảm nhận rõ rệt. Lão ta buông lỏng tay ra, tay còn lại vuốt ve mặt Đồng Ngữ Hân. "Nhớ đấy, nếu cô còn muốn sống yên ổn."
Nói xong liền mở cửa rời đi, Đồng Ngữ Hân không biết đã ngồi thẫn thờ dưới nền nhà được bao lâu, cho đến khi cánh cửa lại bật mở một lần nữa.
Hoá ra cha cô lừa mẹ ra ngoài, ngay cả bà Ngôn Ân cũng không hề biết việc xảy ra vừa rồi.
Nhìn con gái ngồi bệt dưới sàn nhà, gương mặt thâm đỏ cùng với vẻ hoảng loạn, bà Ngôn Ân rảo bước đến ôm lấy con.
"Hân Hân... Con sao thế?"
Đồng Ngữ Hân dựa vào vai mẹ, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-la-em/2930674/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.