"Được rồi. Nếu bị ai ức hiếp nhất định phải nói với anh."
Đồng Ngữ Hân liên tục gật đầu. Lục Thần thở dài quay đầu rời đi.
Cô đợi hắn đi được một lúc, sau đó mới thong thả theo sau, đi đến gần thang máy cô khựng lại nhìn ông lão cũng đang đứng đợi thang máy ở phía trước. Người đó... Hình như gặp ở đâu rồi thì phải.
"Ông ơi! Ông làm gì ở đây thế ạ?"
Ông lão quay đầu lại nhìn cô, lập tức trên môi liền nở nụ cười hoà nhã, cũng có phần hơi bất ngờ. "Con gái! Là con sao? Con làm gì ở đây thế?"
Rốt cuộc cả hai đều có câu hỏi hệt như nhau, cô mỉm cười đỡ lấy tay ông. "Ngày đầu con đến đây nhận việc, ông lên tầng mấy thế?"
Ông lão kia được cô đỡ vào thang máy, đôi tay nhăn nhúm vỗ lên mu bàn tay đang đỡ lấy tay mình. "À... Ông cũng đến nhận việc."
Trước câu trả lời này, Đồng Ngữ Hân lại ngu ngốc cho là thật. Cũng chỉ gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Không ngờ nơi hai người cùng đến đều là ở tầng 7, sau khi nói lời tạm biệt liền không thấy người kia đâu nữa.
Cô được trưởng phòng phân bố cho một chỗ ngồi gần cửa sổ, các đồng nghiệp vừa thấy đã chào hỏi vô cùng nhiệt liệt. Đồng Ngữ Hân mỉm cười đáp lại, không ngờ ngày đầu đi làm đã lấy được thiện cảm của mọi người rồi.
Đột nhiên một người la lên, tự tiện cầm lấy túi xách của Đồng Ngữ Hân lên xem.
"Trời ơi! Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-la-em/2930643/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.