«Hắn không thể rời khỏi tôi được nữa»
Lúc đi ngang qua bàn trà, tôi cố ý làm đổ cà phê. Chất lỏng sẫm màu ngay lập tức tạo ra một vết bẩn chướng mắt ở trên tấm thảm màu trắng ngà, không có chất tẩy chuyên dùng chắc sẽ rất khó tẩy sạch.
Hai người đang rơi vào trong tình trạng giằng co kì dị ở cửa nghe thấy tiếng động nhìn sang, tôi giành mở miệng trước tất cả mọi người, ngại ngùng nói với Kỷ Thần Phong: “Bác sĩ Kỷ, có thể phiền cậu gọi nhân viên vệ sinh khách sạn giùm tôi được không? Cứ nói với bọn họ là tôi bất cẩn làm đổ cà phê.”
Kỷ Thần Phong nhìn Trịnh Giải Nguyên vẫn còn đang đứng ở cửa rồi lại nhìn tôi, có lẽ đã nhận ra tôi cố ý muốn dẫn hắn đi chỗ khác, bèn chỉ gật đầu rồi đi vào trong phòng ngủ.
“Quần áo.” Hơi dừng lại ở trước mặt tôi, hắn thấp giọng nhắc nhở.
Tôi cúi đầu nhìn áo choàng tắm của mình thì mới phát hiện tôi chỉ cách lộ hàng một cái kéo nhẹ.
Tôi nhanh chóng chỉnh lại áo choàng cho đàng hoàng, thắt chặt đai lưng. Đến khi tôi làm xong hết rồi, Kỷ Thần Phong đang chặn ở trước mặt tôi mới bước đi về phía phòng ngủ. Sau khi bước vào, hắn còn tiện tay đóng cửa lại.
Nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đã khép lại, tôi mím mím môi, định thần lại rồi xoay người qua để bắt đầu ứng phó với cục phiền phức lớn ở cửa.
“Chuyện gì đây? Cậu ta là anh đẹp trai ở quán bán hàng lúc trước đúng không?” Trịnh Giải Nguyên không nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-tu/424334/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.