Dường như nụ hôn này đã tiêu hao hết điện năng đêm nay của Kỷ Thần Phong, hắn tuột người xuống trong khi đang hôn, rồi cứ thế mà gục mình trên người tôi.
Sững sờ mất một lúc, tôi mới quay đầu nhìn về Nghiêm Thiện Hoa đang đứng ở cửa, chúng tôi lẳng lặng giương mắt nhìn nhau một lúc lâu, dưới cái nhìn đầy kinh hãi của bà ta, tôi đỡ Kỷ Thần Phong vào nhà.
Khi tôi đưa Kỷ Thần Phong đã hoàn toàn mất ý thức nằm xuống giường, tiếng ho khúng khắng cứ liên tục vang lên từ phía sau. Mới nãy tôi thấy sắc mặt Nghiêm Thiện Hoa không được tốt lắm, chắc hẳn đang bị bệnh.
Tôi kéo góc chăn, tùy tiện đắp lên người cho Kỷ Thần Phong, sau đó tháo thiết bị trên tai hắn xuống và đặt nó sang một bên. Xong xuôi, tôi duỗi tay, căng cơ cho đỡ đau nhức, rồi quay gót bước ra khỏi phòng.
Tôi không ngần ngại, mà cũng chẳng muốn giải thích bất cứ điều gì với Nghiêm Thiện Hoa, tôi chỉ dửng dưng đi lướt ngang qua trước mặt bà, thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái.
Cúi người xỏ giày xong, tôi đẩy cửa đi ra, hít thở bầu không khí trong lành phía bên ngoài, trong vô thức, tôi ép cho phổi căng ra hết cỡ rồi thở hắt ra một hơi dài. Đi được hai, ba bước, tôi nghe thấy tiếng cửa sắt bị mở bật ra từ sau lưng, xen lẫn với tiếng bước chân lộn xộn.
“Tiểu Niệm…”
Vì đã dự liệu từ trước nên tôi chẳng lấy làm kinh ngạc. Tôi đứng lại, xoay ngang người về hướng phát ra tiếng gọi.
Nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-tu/424320/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.