Chỉ trong phút chốc, toilet đã lặng ngắt như tờ, tuy những điều tôi vừa nói là sự thật, nhưng chúng vẫn khiến tôi xấu hổ đến râm ran cả đầu.
Trước đây, tôi từng cùng đám bạn gái cũ xem một số bộ phim truyền hình “máu chó” éo le với đầy những tình tiết tương đồng đến kinh ngạc. Chẳng hạn như khi một người phụ nữ bị nghi ngờ mất trinh tiết, nhất định cô ta sẽ rưng rưng nước mắt mà giằng kéo tay chồng, thề thốt đời này em chỉ có mình anh. Lời thoại phim nào cũng na ná như nhau, khá tương tự với những gì tôi vừa nói.
Ngay khi thốt ra câu nói kia, tôi đã bắt đầu hối hận, hối hận đến mức chỉ muốn quét bay ký ức này ra khỏi đầu, cả đời không bao giờ nhớ lại.
“Vậy ra, đây là sự bố thí của cậu đấy à?”
Trong lúc tôi đang hối hận đến xanh cả ruột vì những lời đáng xấu hổ ban nãy, thì phản ứng của Kỷ Thần Phong lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tôi. Chẳng có chút vui mừng hay cảm kích biết ơn nào trong thái độ của hắn, khi nói chuyện, hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, thậm chí đến cách “vào đề” cũng lắt léo hơn hẳn bình thường.
Ha, nói “bố thí” cũng không ngoa, tuy những thứ tôi cho hắn đều chẳng đáng là bao, nhưng hà cớ gì hắn lại nói như thể đó là vấn đề của một mình tôi vậy? Đến ăn mày còn có thể từ chối của cho không, nếu ngay từ đầu hắn đã cảm thấy khó chịu thì việc gì phải nhận “bố thí” từ tôi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-tu/424318/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.