Có lẽ là từ năm 12 tuổi tôi bắt đầu không dám ngủ một mình ban đêm, giường tôi dựa vào cửa sổ không có màn che, mỗi khi ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi khắp giường tôi thì tôi sẽ nghe được giọng nói khe khẽ của một người phụ nữ: “Tần Vi, Tần Vi…”
Lần đầu tiên tôi đáp lại, chân trần chạy đi mở cửa, chính là ngoài cửa sổ ngoại trừ mấy cái cành cây và mặt trăng ra, cái gì cũng không có. Từ ngày đó trở đi, giọng nói kia cơ hồ luôn xuất hiện những đêm có trăng –- chỉ cần tôi leo lên giường, xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhất định sẽ nghe được giọng nói kia.
Giọng nói của một người phụ nữ xa lạ, nhưng rất dịu dàng êm tai.
Lúc sau tôi che đầu lại không dám nhìn ngoài cửa sổ nữa, nhưng giọng nói kia vẫn xuất hiện như trước, tôi rốt cục sợ hãi quá khóc lớn làm chị tôi hoảng sợ chạy sang phòng mình: “Vi Vi, có chuyện gì thế?” Tôi bị đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói tôi có chút chứng huyễn thính* cùng rất nhỏ chứng bệnh thần kinh, sau đó kê rất nhiều thuốc cho tôi uống.
Không biết có phải do thuốc hay không, từ đó về sau tôi ở trên giường rất nhanh có thể ngủ, giọng nói kia cũng không xuất hiện trở lại. Chính là điều này làm tôi ỷ lại vào thuốc, sau này bác sĩ nói tôi không thể uống loại thuốc này trường kỳ, sẽ tạo ảnh hưởng đến thần kinh, tôi liền sử dụng thuốc ngủ thay thế. Trước khi lên giường sẽ uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-gian/1996092/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.