Qua vài cái cuối tuần, chị Tiểu đánh cú điện thoại cho tôi, bảo tôi cuối tuần này tìm một chỗ dẫn Tiểu Uyển đi ăn tối. Tôi sửng sốt nửa ngày, không rõ cuối tuần là ngày mấy, vì sao tôi phải cùng Tiểu Uyển đi ăn cơm.
Trần Diệu mấy ngày nay dường như bỗng nhiên bận bịu hơn rất nhiều, buổi tối rất ít khi về nhà ăn cơm, hắn không cho tôi tự nấu cơm nên tôi đành phải đến căn tin của công ty để giải quyết. Ăn qua thức ăn hắn làm, giờ đây mới phát hiện ra thức ăn ở căn tin căn bản không phải dành cho người ăn, không thể hiểu nổi sao lúc trước tôi có thể chịu đựng được lâu như vậy.
Đến cuối tuần, tôi xem đồng hồ, phỏng chừng Tiểu Uyển đã tan học, liền lái xe đến trường cô ấy và gọi điện trước một cái. Trong giọng nói của cô ấy có một tia kinh ngạc, mà vui sướng chiếm nhiều phần hơn: “Anh chờ em hai mươi phút, em thay quần áo xong sẽ ra ngay.”
Ăn cơm thôi mà muốn thay quần áo? Tôi mờ mịt nhìn nhìn di động.
Ngoài cổng trường của Tiểu Uyển có một hàng xe hơi cao cấp đậu sẵn, tôi thấy rất nhiều rất nhiều nam sinh, thậm chí có vài người đàn ông, tay cầm bó hoa đứng bên cạnh xe, chốc chốc có cô gái ăn mặc xinh đẹp chạy ra tiếp nhận bó hoa, vẻ mặt hạnh phúc nắm tay bạn trai rời đi.
Tôi càng mơ hồ, hôm nay rốt cục là ngày mấy?
Đợi đến khi Tiểu Uyển bước ra, tôi lắp bắp kinh hãi. Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-gian/1996055/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.