Ngày lễ giáng sinh sắp đến, LA càng thêm lạnh lẽo. Chị tôi sinh được một bé gái, nghe chị bảo rất là đáng yêu. Người làm mẹ lần đầu tiên như chị, ngay cả tiếng nói cũng đều lộ ra hạnh phúc.
Chị hỏi: “Tiểu Vi, chừng nào thì em trở về?”
Tôi cười lảng tránh đề tài: “Ba và chị Tiểu Thu có khỏe không?”
Chị thở dài: “Tiểu Vi, em muốn biết thì sao không tự mình trở về gặp họ?”
“Chị……”
“Em một mình chạy ra ngoài đã hơn một năm, lại không chịu nói đang ở đâu, em nghĩ rằng chị và đám bạn em sẽ không lo lắng cho em hả? Ba nói em ngay cả điện thoại cũng không gọi về? Tiểu Vi, chị không hiểu em đến tột cùng đang bận bịu cái gì?”
“Chị…… Em sẽ trở về mà……”
“Lúc nào?” Chị đề cao giọng nói, “Tiểu Vi, lúc nào đây?”
Lúc nào … Tôi cũng không biết lúc nào nữa.
Rời khỏi buồng điện thoại, đi ngang qua mấy ngã đường, tôi tùy tiện dựa vào góc tường ngồi xuống, lôi trong túi ra một hộp thuốc rỗng, lắc lắc vài cái rồi định tìm nơi mua thuốc.
“Muốn loại thuốc nào?”
“Cái kia.” Tôi qua loa chỉ đại một cái.
Làn khói thuốc màu trắng nổi lên giữa không khí, còn có tro bụi do ô tô chạy qua tạo nên.
Vì cái gì, tôi sẽ cảm thấy đau như thế?
Mỗi ngày tôi ngay cả hô hấp đều cảm thấy đau đớn, thành phố kia, con người kia, bao trùm vết thương gần như mười năm của tôi.
Nếu yêu mà không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chi-gian/1996027/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.