Ngọc Nhiên chạy ra khỏi đan gia mà tốc độ dưới chân vẫn không hề giảm, cô chạy như thể có quái vật đuổi theo phía sau. Tới ngã tư đường bỗng cô không biết nên đi theo hướng nào. Trong khi đó xe cộ nối đuôi nhau từng đoàn hết ngược lại xuôi. Còn cô ngay cả một hướng đi cũng không chọn được. Cảm thấy mình thật bất lực, cô ngồi xổm xuống vùi đầu vào chân khóc tu tu. Nhiều người đi đường thấy cô như vậy đều liếc nhìn chỉ này chỉ nọ. Có người tốt bụng dừng lại quan tâm hỏi cô, nhưng cô chỉ khóc và lắc đầu, người ta cũng đành chịu. Cứ thế cô cũng khóc được một lúc, không biết khi nào mới dừng. Nghĩ đến vừa rồi mình lại lần nữa gây gổ với mẹ, cô cảm thấy vô cùng hối hận. Thật khó khăn lắm hai mẹ con mới có cơ hội được gần nhau. Vậy mà chỉ vì tính tình nông nổi của cô đã phá hoại mọi thứ. Nếu như cô gắng nhẫn nhịn một chút thì bây giờ có phải được ngồi ăn cơm cùng mẹ không? Cô thật là được một đứa con bất hiếu, dù mẹ có không đúng cũng không thể hỗn xược lớn tiếng trước mặt mẹ như vậy. Thế nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, không phải cô không biết mấy năm nay mẹ đều lao tâm khổ tứ vì sự nghiệp Đan gia. Mẹ cũng có sung sướng gì đâu, bà cũng phải chịu nỗi đau khi phải xa con mình. Không một người mẹ nào là không yêu thương con cái của mình. Hôm nay cô làm như vậy chắc bà buồn và thất vọng lắm, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chan-ai/2545988/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.