Đan phu nhân đã được đưa tới phòng hồi sức, mọi người đều đang có mặt tại phòng của bà. Hạ Lan cũng không tiện ở lại lâu, dù sao cũng là chuyện nhà người ta nên cô nhanh chóng cao từ đi trước. Bây giờ trong phòng chỉ có hai anh em Ngọc Nhiên, mẹ Đan đã tỉnh nhưng vẫn không nói một lời nào, bà chỉ trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngọc Nhiên nghĩ, chắc mẹ là đang giận mình nên không muốn nói chuyện hay để ý đến cô. Nghĩ vậy cô liền nóng vội không thôi, cô biết sai rồi mà. Vội xán lại gần nắm lấy tay bà rồi thủ thỉ:
- Mẹ, con biết sai rồi. Chuyện ngày đó là con không đúng, con không nên ăn nói như vậy với mẹ, mẹ tha lỗi cho con được không? Mẹ đừng không để ý đến con.. con sẽ đau lòng lắm.
Đan phu nhân nhẹ thở dài, bà nhẹ quay sang nhìn Ngọc Nhiên, ánh mắt trong veo tĩnh lặng như mặt hồ nước mùa thu nhìn cô. Vốn dĩ bà còn đang phải nghĩ đến nhiều chuyện không có tâm trạng buồn nói với ai điều gì. Cũng không phải còn giận gì với Ngọc Nhiên cả, mấy ngày qua bà cũng đã suy ngẫm rất nhiều điều. Nghĩ đến rất nhiều chuyện và bà biết rằng mình đã bỏ lỡ rất nhiều kỷ niệm đẹp cùng các con.
Đáng ra bây giờ trong nhà phải xuất hiện tập album ảnh gia đình thật dày và nặng như bao nhà khác. Nhưng mẹ con họ chụp với nhau chỉ trên dưới mười bức ảnh là cùng. Mà đa số đều là tại các sự kiện quan trọng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-niem-chan-ai/2545978/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.