"Làm gì thất thần vậy?" là giọng của Điển Cố, thằng bạn chơi thân nhất của nó.
Liêu Viễn San gượng cười nói "Không có gì!" rồi tiếp tục hướng mắt nhìn ra cửa sổ.
Điển Cố là bạn chơi cùng từ năm lớp 4 tới giờ đương nhiên hiểu được nó. Con người này chính là thích giấu diếm nỗi buồn trong lòng. Mong muốn người khác vĩnh viễn không nhìn ra.
"Aiz bỏ đi! Tôi ngồi đây với cậu vậy!" hắn đẩy cặp của người ngồi cạnh nó ra rồi đặt mông xuống cùng ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Liêu Viễn San thấy bộ dạng trẻ con của hắn cũng buồn cười, còn nhớ mới hôm nào cùng nhau trốn học đi ăn kem bị mời phụ huynh hại hai đứa sợ xanh mặt. Bây giờ cũng lớn rồi những chuyện như ngày xưa đó tự nhiên không thể làm lại nữa.
"Tan học... Chúng ta đi uống vài ly đi!" nó cẩn thận quan sát nét mặt hắn và nói.
Điển Cố trợn mắt như nhìn thấy quỷ "Cái gì? Cậu có uống lộn thuốc không vậy?"
Liêu Viễn San nằm xuống bàn "Không muốn thì tôi đi một mình vậy!"
Hắn lay lay tay nó "Đi thì đi. Nhưng tôi phải về nhà rồi chiều khoảng 4h mới có thể đi với cậu!"
"Aiz! Tôi muốn ngay lập tức đi!"
"Mặc đồ học sinh người ta sẽ không để cậu vào!" hắn cười khinh bỉ "Quả nhiên quê mùa, cái gì cũng không biết!"
Liêu Viễn San nhéo vào hông hắn một cái đau nhói "Nói lại xem. 4h thì 4h, không gặp không về!"
"Ok, quân tử nhất ngôn!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nhat-tu-niem/2431341/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.