Ban đầu còn có chút mừng rỡ, nó cứ nghĩ anh giữ nó lại là vì ít nhiều có chút tình cảm. Không ngờ lý do đơn giản như vậy. Anh thà hủy hoại nó từng chút một chứ không nguyện để nó đi, anh sợ nó ra ngoài sẽ làm mất mặt Liêu gia...
"... Tôi biết anh ấykhôngyêu tôi
Chỉlàkhôngdámthừanhận
Thứduynhấtanhấychotôi
Chínhlàsự mập mờnày ..."
[Anhấykhôngyêutôi - KimSa]
Lăn lộn trên chiếc giường kingsize, đầu óc quay cuồng trống rỗng. Liêu Viễn San để mặc cho kɦoáı ƈảʍ, những bản năng nguyên thủy nhất điều khiển cơ thể.
Nếu đều là bán thân như nhau, dù sao bị nam nhân này thượng còn tốt hơn vạn lần những tên bẩn thỉu biếи ŧɦái ngoài kia.
Nghĩ nhiều có thể thay đổi được gì sao? Không thể!
"Thiếu gia! Đã trưa rồi. Thỉnh cậu xuống giường thay quần áo, bữa trưa đã được chuẩn bị!" tổng quản lên phòng gọi nó dậy.
Liêu Viễn San mơ màng tỉnh giấc, vào phòng vệ sinh, làm sạch thân thể đã ô uế của mình.
Nó đã thôi học từ lâu, ngày này qua ngày khác ở dưới thân Liêu Tịch, bị anh quay vòng vòng như món đồ chơi mải cũng quen.
Từ khi nào Liêu Viễn San có thói quen chạy lên sân sau tầng thượng ngắm sao, cũng quen luôn sự lạnh lẽo luôn bao trùm quanh người vờn quanh không gian tịch mịch. Nhìn về nơi xa kia, nó nheo mắt, một giọt lệ ngoài ý muốn tràn ra ngoài. Mấy hôm trước nó vừa nhận được tin mẹ nó đã qua đời do mắc bệnh truyền nhiễm, bà gửi số tiền mình kiếm được trong suốt thời gian qua cho nó, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nhat-tu-niem/2431330/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.