Không phải Liêu Tịch không nhận ra, chỉ là anh đang giả vờ không biết biểu tình cứng ngắc của nó.
Liêu Viễn San cố ý làm vậy để nam nhân kia chán nản mà buông tha nó, nhưng trái lại, nó càng ngoan ngoãn đến giả tạo, anh càng thích thú, ngày ngày ôm nó trong tay như món đồ quý giá mà nâng niu.
Hôm nay sau khi ăn trưa, Liêu Viễn San cảm thấy phi thường mệt mỏi, nó đi lên phòng đóng cửa lại, ngủ một giấc, trong giấc ngủ, nó thấy hơi chói mắt, còn mông lung ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhưng vô luận thế nào mắt cũng không thể mở ra.
Lúc Liêu Viễn San mở mắt đã là mấy ngày sau, ở điểm này khá kỳ quái, nhưng một câu nó cũng không nói. Liêu Tịch thấy nó không hỏi cũng yên tâm, không trả lời.
Dạo gần đây, khi sinh hoạt anh không mang bảo hộ, Liêu Viễn San cũng có chút khó hiểu nhưng làm sao có thể mở miệng ra hỏi.
"Em hôm nay thật ngoan ngoãn ~ bảo bối, có phải rất mệt rồi không?!" Liêu Tịch từ khi nào ôn nhu như vậy, còn nhẹ nhàng dùng tay vén mớ tóc mai ướt đẫm mồ hôi lên vành tai giúp nó, môi nhẹ nhàng hôn lên tấm lưng trần tuyệt mỹ của nó.
Liêu Viễn San hai tay bị khóa chặt trên đầu, đau đớn nhăn mặt, cắn chặt răng không dám phát ra âm thanh, nó đã mệt lắm rồi, sợ anh nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của nó lại bừng dậy du͙ƈ vọиɠ nên tốt nhất là im lặng, nước mắt nó chảy đã sớm đem tấm drap
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nhat-tu-niem/2431322/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.