Kỳ thực Liêu Viễn San vẫn không thể hiểu được lý đo vì sao ngày hôm đó trong long lai vui tới vậy nhưng giờ nó đã suy nghĩ kỹ, đều chỉ là lời nói nó tại sao lại ngu ngốc tới vậy, xuýt chút nữa lại bị anh lừa.
Làm việc ở tiệm sách nhỏ cũng không phải quá bận rộn nhưng nó còn phải đi nhập hàng, thỉnh thoảng cách vài tháng lại phải đi đại lục một chuyến. Ngày mai là tới hạn nhập hàng, nó chuẩn bị hành lý đi khỏi đài Nam trong vòng 4 ngày, khi đó Liêu Tịch không hề biết chuyện màng, anh vẫn tới trước ngõ nhà nó chờ đợi.
Dạ Nguyệt dường như cũng phát hiện ra sự kỳ lạ, chiếc xe này tại sao lại cứ đậu ở đây gần một tháng rồi. Bà tò mò lúc đi ngang lén nhìn vào, bà như không thể tin vào mắt mình, Liêu Tịch làm gì ở đây?
Dạ Nguyệt sợ hãi chạy thật nhanh quay về nhà im lặng nhớ lại mọi chuyện.
Năm đó là do Dạ Ngọc Bích đưa tiểu Niệm cho bà giữ hộ còn nói đây là con của một nam nhân tên Liêu Tịch trong một lần bất cẩn đã mang thai nó, Dạ Ngọc Bích gửi nó cho bà một thời gian không ngờ tới năm nó lên 6 Dạ Ngọc Bích Lại tới đưa nó đi, vài tuần sau gặp lại bà nhận được tin đứa trẻ xấu số đã qua đời, nam nhân mà năm đó bà gặp trong ảnh không khác với người bên ngoài là mấy. Nam nhân kia qua từng ấy năm vẫn như vậy không chút thay đổi, có phải hắn tới là đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nhat-tu-niem/2431299/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.