Cuộc sống của Giang Kiều quả nhiên không tốt.
Hắn mất ngủ cả đêm và tóc bắt đầu rụng rất nhiều.
Sau khi ly hôn, Ôn Tri Tâm không mang theo bất cứ thứ gì, hắn vốn tưởng có thể giữ lại làm kỷ niệm.
Nhưng Cận Minh Thành phái người đến, đem tất cả đồ đạc rời đi.
Nửa đêm hắn tỉnh lại, ngồi trong căn phòng trống rỗng, nhớ lại từng kỷ niệm đã từng trải qua với Ôn Tri Tâm.
Thật ra cô rất yếu ớt, ngủ không sâu giấc, một chút ồn ào cũng khiến cô tỉnh dậy.
Nhiều hôm, nửa đêm cô nằm mơ, nằm trong lòng hắn nhỏ giọng khóc, hắn phải dỗ nửa ngày mới được.
Lúc ăn cơm, không hợp khẩu vị thì cô liền bỏ bữa.
Giang Kiều có đôi khi suy nghĩ, cô gái yếu ớt như vậy, làm sao lại có thể ngủ cùng hắn trong phòng trọ? Làm thế nào để chăm sóc cho người mẹ ốm yếu của mình?
Một chút việc nhà Ôn Tri Tâm cũng không biết làm, chuyện này cũng là sau khi ở chung hắn mới biết được.
Rửa bát, tay sẽ bị dị ứng.
"Giang Kiều, anh sẽ không hối hận chứ!" Cô chống eo, cố ý tỏ ra hung dữ nói, "Bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi."
Hắn nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, lấy sữa chua cho cô uống, tự mình đi rửa bát.
Hồi ức giống như từng sợi tơ, quấn quanh hắn khiến hắn không thở nổi.
Giang Kiều thậm chí không dám về nhà nữa, mỗi đêm đều ngủ ở khách sạn.
Có một lần đi ngang qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nhat-tri-tam/2899180/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.