Bốn giờ sáng, đầu Bùi Nhuế đau như búa bổ.
Cô khó nhọc trở mình, lăn xuống khỏi giường, nằm xấp trên nền đất hồi lâu, cuối cùng mới lảo đảo đứng lên. Chân trần xiêu vẹo bước đi trên mặt đất ngổn ngang vỏ chai, cô ngồi xổm xuống, cố gắng tìm mấy viên thuốc nhỏ màu xanh nhạt trong rương đồ lộn xộn.
Lúc này, đoàn tàu đang an ổn xuyên qua Ulan Bator*, trục bánh xe xoay tròn với tốc độ chóng mặt, ma sát với tà vẹt, không ngừng sản sinh tiếng ồn, càng khiến lòng người khó yên.
(*Ulan Bator: thủ đô Mông Cổ, cũng viết là Ulaanbaatar, tên cũ là Urga)
Cô vốn là người ưa hoạt động, bị nhốt mấy ngày trời trong xe, thỉnh thoảng chỉ có thể duỗi lưng duỗi eo, quả thực không khác chịu hình là bao. Cầm lọ nhựa đựng thuốc giảm đau lên, ngón tay hơi dùng lực, âm thanh lộp cộp vang lên. Bùi Nhuế cụp mắt trong chốc lát, sau đó vứt cái lọ rỗng không sang một bên, xoay người bật công tắc điện.
Không gian nháy mắt sáng rực. Bên song cửa, màn đêm bao trùm thảo nguyên hoang vu dường như cũng tan biến một phânf, cảnh tượng bừa bộn trong toa một lần nữa hiện rõ trước mắt, cô cũng nhìn rõ khuôn mặt mình phản chiếu trên ô kính - khô héo, nhạt nhẽo!
Cả ngày không hứng chút gió, không khí tắc nghẽn tới nỗi như ngừng lưu thông, cổ họng khô khốc nóng ran, mỗi lần hô hấp đều vô cùng khó chịu. Cô mở cửa, hít sâu một hơi, hiếm khi có được cảm giác khoan khoái dễ chịu như lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nhan-phan-thanh/2168796/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.