Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Đông Tâm cứng người, trong đầu có hàng trăm suy nghĩ hiện lên. Cô cảm thấy bát tự của mình và Tô Lịch nhất định là không hợp. Hôm qua cô quyết tâm nói cho anh ta chân tướng sự việc thì anh ta lại ngủ thẳng cẳng, bây giờ cô còn đang tính toán phương án xử lí thích hợp hơn thì tên điên này lại chạy tới hỏi cô là ai?
Cô là ai ư? Nếu bây giờ cô nói cho Tô Lịch mình là Đông Tâm của 6 năm trước, liệu anh ta có cảm thấy là mình bị thần kinh không?
Dường như biết Đông Tâm đang nói gì, Tô Lịch lạnh lùng nói: "Đừng có nói cô là Đông Tâm, bắt đầu từ bốn năm trước, Đông Tâm đã không thể vẽ nữa rồi."
"Không thể vẽ ư?" Đông Tâm bật thốt lên kinh ngạc. Vẽ tranh là bát cơm của cô, sao có thể không vẽ được nữa? Nếu đúng là như thế, bảo sao hôm nay lúc Văn Tử nhìn thấy bức tranh mình đưa lại phản ứng khoa trương đến như vậy, mà Tô Lịch cũng lại nghi ngờ mình. Thì ra.........
"Tại sao tôi lại không thể vẽ tranh được nữa? Tôi.........."
Tô Lịch lập tức ngắt lời: "Bây giờ là tôi hỏi cô, không phải cô hỏi tôi."
Nghe vậy Đông Tâm mím môi, đột nhiên nói: "Tô Lịch, hồi năm ba, anh đã từng theo dõi tôi phải không?"
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Tô Lịch liền trở nên căng thẳng.
Thấy thế, Đông Tâm hơi cong môi, bắt chước bộ dáng nhướng mày của Tô Lịch. Đông Tâm đương nhiên không có đủ khả năng chỉ bằng lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nham-nam-than/169028/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.