Cuối cùng Đông Tâm cũng không về nhà mà rẽ vào nhà Văn Tử. Hai vợ chồng Văn Tử thấy Đông Tâm khóc bù lu bù loa lên thì đều khiếp sợ, khuyên mãi mới hỏi được ngọn nguồn câu chuyện. Sau khi biết rõ chân tướng xong trời cũng đã tảng sáng. Tối nay Đông Tâm như chuột chạy qua đường trốn nhà rời đi cho nên cũng mệt mỏi, đến bấy giờ mới ngủ ở phòng cho khách nhà Văn Tử.
Đợi Đông Tâm tỉnh lại lần nữa đã là trưa hôm sau. Đông Tâm vừa ra khỏi phòng thì thấy Văn Tử đang sắp bát đũa, trên bàn ngoại trừ món cháo trứng muối thịt nạc mà cô thích nhất thì còn có chân gà sốt coca, gạo nếp nấu xương sườn và rau trộn khoai tây sợi. Văn Tử thấy Đông Tâm đi ra thì vừa múc cháo vừa nói: "Dậy đúng lúc lắm, ngồi xuống ăn trưa đi."
Đông Tâm thấy Văn Tử vác cái bụng bự thay mình bận trước bận sau thì vô cùng áy náy, kéo tay Văn Tử đỏ mắt nói: "Văn Tử, chỉ có cậu là tốt với tớ."
"Đừng có thiếu đòn!" Văn Tử tét vào tay Đông Tâm nói: "Tối hôm qua thấy cậu khóc thảm thiết như thế nên tớ nhịn không nói. Chị gái à! Hai giờ sáng chị đến đập cửa nhà em làm em còn tưởng nửa đêm có quỷ gõ cửa! Cậu nhìn lão Trình nhà tớ xem, sáng nay đi làm mắt như gấu trúc, lại nhìn cái bụng này của tớ đi, chậc chậc, thế mà cậu cũng đến ăn vạ chỗ bọn tớ được!"
Đông Tâm càng nghe càng cúi thấp đầu xuống, Văn Tử nói đúng, tối hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nham-nam-than/1669647/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.