Có một thứ gọi là tiểu biệt thắng tân hôn. Bởi vì hơn một tháng không được ăn thịt cho nên đêm nay Tô Lịch đã hung hăng quấn lấy Đông Tâm muốn hai lần. Sáng hôm sau, cả hai vợ chồng son cuốn lấy nhau không dậy nổi. Vốn Đông Tâm tính là sẽ ngủ đến khi nào tự tỉnh thì thôi, không ngờ vừa mới sáng sớm liền nghe thấy tiếng cào cửa, cộng với tiếng nói "thầm" của mẹ già nhà mình: "Đa Đa cố lên! Đúng, cứ như vậy, dùng sức cào cửa đi con! Gọi chị gái lười như heo kia của con dậy đi nào! Con hãy nói, nếu chị không dậy đi chợ với mẹ thì trưa nay sẽ không có cơm ăn....."
Đa Đa dường như nghe hiểu lời mẹ Đông, như được cổ vũ, vừa cào vừa không ngừng kêu to ngoài cửa. Đông Tâm bị tiếng tạp âm này phiền đến không chịu được, dứt khoát duỗi chân đá Tô Lịch đang nằm bên cạnh. Tô Lịch ngầm hiểu, thở dài một hơi, sau đó ngoan ngoãn đứng dậy, mặc quần áo tử tế rồi xuống giường.
Một lát sau, Đông Tâm nghe được giọng nói ồm ồm của Tô Lịch: "Mẹ, để con đi chợ với mẹ nhé. Đông Tâm tối qua ngủ muộn, để cho cô ấy ngủ thêm một lúc mẹ ạ." Thanh âm rơi xuống cùng lúc với tiếng đóng cửa vang lên. Mà tiếng đóng cửa vang lên xong thì mọi thứ cũng đều yên tĩnh lại, Đông Tâm cũng bắt đầu mơ mơ màng màng lại.
Nhưng, vào giây phút cô chuẩn bị ngủ lại, một loạt âm thanh loạt xoạt lại vang lên cùng với tiếng mở cửa. Đông Tâm cả kinh, tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nham-nam-than/1669620/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.