Đám người Minh Nguyệt sau khi rời đi một đoạn đường Mị nhịn không được bèn hỏi.
"Chủ tử, người nói xem bọn họ có phát hiện ra hay không?"
Sống tới từng này tuổi rồi, lăn lộn trong giang hồ cũng lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy người gan lớn như chủ tử nhà mình. Giết người rồi còn không mau rời đi lại còn tới tận nhà của người ta hố một vố lớn như vậy. Chủ tử chính là chủ tử. Thân làm thuộc hạ như bọn họ chính là không thể hiểu được người suy nghĩ gì.
"Chẳng lẽ ngươi không tin bổn công tử tính toán hay sao tiểu cô nương?" Minh Nguyệt nghe Mị hỏi không khỏi nổi ý trêu ghẹo một chút. Hai đời làm người của nàng chưa có kẻ nào thoát được cãi bẫy do nàng chuẩn bị sẵn cả. Phượng Minh Nguyệt nàng trước giờ chính là gan lớn như vậy đó.
"Thuộc hạ không có ý đó."
"Được rồi ta biết. Chính là muốn trêu ghẹo các ngươi một chút. Đi thôi nào, chúng ta trở về. Ở nơi này chơi đùa vậy đủ rồi."
Quả thật theo như kế hoạch ban đầu thì bây giờ nàng đã ở Huyết Sát lâu rồi. Chỉ vì trên đường gặp phải chuyện này nên mới mất thêm thời gian ở lại nơi này. Cũng đã đào ra được một bí mật lớn.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Mấy người Ám nghe vậy lập tức vui vẻ. Trong suốt thời gian qua đều là bọn họ gánh vác trên dưới Huyết Sát lâu. Hiện tại vẫn còn rất nhiều việc chưa xử lý xong vẫn còn đợi chủ tử về. Thế nhưng chủ tử của bọn họ lại chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-ket-duyen/950538/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.