Đi suốt một canh giờ cuối cùng cũng trở về đến Thanh Trúc viện của nàng. Sư phụ Vương Hoàng lập tức cho người chuẩn bị nước thuốc để cho Minh Nguyệt ngâm cơ thể. Hơn một ngày một đêm nàng quỳ như vậy cơ thể gần như đã không chịu nổi cộng thêm cơ thể đang bị thương chỉ sợ đã tích tụ trong người không ít hàn khí.
"Nào nha đầu tới đâu ngồi xuống để ta xem vết thương cho con. Thật là chỉ có một ngày sao lại làm cho cơ thể ra nông nỗi này chứ." Vừa sắp xế mấy lọ thuốc trong hòm ra ngoài Vương Hoàng cũng không quên lải nhải bên tai nàng.
"Con không sao. Mọi người trở về đi, con có thể tự xử lý được"
"Còn cứng đầu. Con thành thật ngồi yên đó cho ta đừng có hồ nháo. Tự xem lại cơ thể mình xem còn chỗ nào lành lặn không mà muốn tự xử lý. Quả nhiên cái tính khí cố chấp đó của gia gia con truyền lại vẫn không thay đổi chút nào."
Không biết kiếp trước Vương Hoàng ông đã mắc phải nợ gì mà tới kiếp này gặp hai tổ tôn nhà họ Phượng đều cứng đầu cố chấp như nhau.
Minh Nguyệt nghe sư phụ trách móc như vậy cuối cùng cũng chịu yên lặng để cho Vương Hoàng giúp mình xử lý vết thương. Quả thật trên người nàng hiện tại không còn mấy chỗ lành lặn. Nếu không phải ý trí kiên cường có thể nàng đã bất tỉnh lâu rồi.
Hai cánh tay trước đó đã được xử lý rồi chỉ cần rửa sạch lại bằng thuốc và băng bó cẩn thận là tốt rồi. Hiện tại xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-ket-duyen/950525/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.