Sau khi bị Ngũ thái sư thúc lôi đi hai người quả thật ra sau núi luận bàn.
"Dừng dừng, không đánh nữa. Nha đầu con mới xuống núi có vài năm mà học đâu ra thứ võ công kì quái này. Mệt chết thân già này của ta rồi" Vừa đánh được khoảng trăm chiêu Lão Ngũ đã hô dừng liên tục.
Vài năm không gặp mà nha đầu ngày nào bị bọn họ chỉnh tới tơi tả trên đỉnh Thất Phong bây giờ đã có thể đánh ngang tay với ông không chút yếu thế. Tất cả võ công bọn họ dạy nàng đều sử dụng một cách thuần thục và tinh thông. Kết hợp với những chiêu thức kì quái quả thật khiến cho đối thủ không thể nhìn ra được chiêu tiếp theo sẽ đánh như thế nào.
"Thái sư thúc, người đánh không lại con"
Thu kiếm lại Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Thái sư thúc mình đang thở hổn hển ở đối diện.
"Ai nói chứ. Không phải là cái thân già này có tuổi rồi nên mới bị những người trẻ tuổi như nha đầu con khi dễ sao"
Sự thật là vậy nhưng nghe tới mình đánh không lại nha đầu đã theo mình học tập Lão Ngủ vẫn trợn mắt phản bác lại.
"Quả thật mọi người đều đã có tuổi. Con cũng không phải là nha đầu vô tri bị mấy người chỉnh cho không có ngày lành trên núi năm đó nữa"
"Đúng vậy. Nha đầu con trưởng thành rồi, đã có suy nghĩ của riêng mình. Cũng có thể tự quyết định mọi chuyện. Mấy lão già chúng ta cũng ngày càng có tuổi. Rồi sẽ có ngày phải rời xa nhân thế này"
Hai người nhìn nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-ket-duyen/950511/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.