Chương trước
Chương sau
Tối hôm đó khi mấy thầy trò đang dùng bữa thì có một sự việc rất.......sốc.... xảy ra.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, đứng thình lình trước cửa là người đã vắng bóng trong ba năm qua.
Minh Nguyệt đứng dựa người vào cánh cửa, hai tay đan trước ngực nhìn mấy người trong phòng vì sự xuất hiện của mình mà ngốc lăng tại chỗ. Ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O, trong tình trạng hóa đá.
Sau khi lấy lại tinh thần người phản ứng đầu tiên chính là Minh Tuyết, cô bé nhảy bật lên vì vui sướn, không thèm để ý đến hình tượng. Bỏ ngay bát đũa xuống mà lao về phía nàng.
"A Chị Hai! Tuyết nhớ chị quá. Sao lâu vậy không lên thăm em? Tuyết giận chị luôn." Minh Tuyết lại giở trò làm nũng ra trước mặt nàng, một chiêu đã dùng rất nhiều lần nhưng đối với Minh Nguyệt lúc nào cũng có tác dụng.
" Được rồi cho ta xin lỗi, được chưa. Thôi ngay cái điệu bộ ấy đi ta còn lạ gì muội nữa." Vẫn giọng nói lạnh lùng ấy nhưng trong đó chứa đựng tia cưng chiều không dễ nhận ra.
" HỨ! Không chơi với tỉ nữa. Giận luôn." Minh Tuyết phụng phịu quay lại ngồi xuống bên cạnh Lãnh Phong. Thở dài với cái tính khí trẻ con này của con bé, cứ ở trước mặt nàng là nó lại có cái bộ dạng này.
" A! Nguyệt nhi hả con. Sao lâu vậy mới lên thăm mấy lão già này chứ. Đi biền biệt ba năm mà không thèm quan tâm tới mấy lão già bọn ta. Nào lại đây ngồi xuống để chúng ta xem trong ba năm qua con thay đổi như nào."
Nghe họ nói vậy nàng tiến lại phía bàn ăn ngồi xuống.
" Tỉ tỉ" một lời chào đơn giản nhưng trong đó chứa đựng sự tôn kính. Lãnh Phong ngồi nãy giờ mới lên tiếng.
Ừ.
" Nào có chuyện gì thì mau nói đi. Không lẽ nào đang yên lành con lại mò lên núi làm gì đâu. Với cái tính cách của con nếu không có việc gì thì có dùng kiệu cũng không lên."
" Lần này con lên đây để đón hai đứa xuống núi" Minh Nguyệt đáp.
" zya.....yaaaa. Tuyệt vời vậy là có thể xuống núi rồi. Muội ở trên này sắp bị đày đến chết rồi đây, mấy cái lão già kia thật phiền phức đi." Minh Tuyết nghe nàng nói vậy thì xung sướng hét lên.
" Ta biết mấy người làm như vậy là hơi quá nhưng tất cả chỉ vì muốn tốt cho muội thôi. Chuẩn bị đồ đạc đi, ta đi chào họ một tiếng. Mọi người cứ tiếp tục đi, con đi trước lát gặp" Nói rồi Minh Nguyệt đứng dậy rời khỏi đó lên đỉnh Thất Nguyệt.
___________________________________________________________________________________________________
# Đỉnh Thất Nguyệt.
Đứng trước cửa động của mấy lão bất tử ấy nàng nghĩ."haiza thời gian trôi qua thật nhanh nha, kể từ lần đầu nàng đặt chân lên đây bị mấy ông ấy hành hạ cho thê thảm đến bây giờ đã qua năm năm rồi." Hít sâu một hơi nàng cất bước tiến vào trong. Đứng trước mặt mấy ông ấy trong sự ngạc nhiên tột độ.
" A là tiểu Nguyệt Nguyệt đúng không. Sao lâu vậy mới chịu lên đây thăm bọn ta chứ" Lão Ngũ hiền lành nhảy phóc ra khỏi chỗ tiến về phía nàng.
"Nguyệt nhi chào năm vị lão tổ." Từ sâu trong tâm trí nàng vẫn rất tôn kính năm người. Tuy mấy năm trước nàng bị mấy người này dày vò cho rất khổ sở nhưng không hề ảnh hưởng tới tình cảm của sáu đồ tôn họ.
" Lâu rồi không gặp con đã thay đổi nhiều rồi. Trước đây con bị mấy lão già như bọn ta chỉnh cho thê thảm ấy vậy mà bây giờ khi con đến mấy lão già này đã không phát hiện ra được rồi. Nào mau ngồi đi." lão đại nói.
Tiến về phía bàn đá ngồi xuống nàng hỏi. "Các vị lão tổ hôm nay Nguyệt nhi lên đây có việc muốn làm rõ mong các lão tổ có thể giải đáp."
"Có chuyện gì mà có thể làm cho một người như Nguyệt nhi con phải tỏ thái độ nghiêm trọng như vậy" lão tứ tò mò hỏi.
"Thật ra con đã biết được chủ nhân của Phá Nhật kiếm rồi. Con lên đây để hỏi ý kiến mọi người. Hãy nói tất cả mọi chuyện liên quan đến chuyện này cho con nghe, con phải biết được tất cả mọi chuyện. Không thể cứ sống mà không biết một chút gì được." Minh Nguyệt lên tiếng hỏi.
"Nếu con đã hỏi vậy thì chúng ta cũng nói thật cho con nghe vậy. Hai thanh kiếm Phá Nhật và Phá Nguyệt của "Nhật Nguyệt lão nhân" là một đôi. Con có thấy chuôi kiếm của chúng không, của Phá Nhật là hình mặt trời nhưng lại bị khuyết mất một phần không trọn vẹn. Còn Phá Nguyệt thì là hình trăng khuyết nhưng lại bị dư ra một phần nhỏ. Nếu mang hai chuôi kiếm hợp lại với nhau sẽ mở ra một bí mật khổng lồ. Nhưng điều đó chưa ai có thể chứng thực, tất cả chỉ là lời đồn thiên hạ thôi. Nhưng có một sự thật là chủ nhân của nó đều là những nhân vật không tầm thường, nếu kết hợp cả hai bộ kiếm pháp lại với nhau thì chắc chắn là vô địch thiên hạ"- Lão nhị mở lời giải thích.
"Thế sao chủ nhân của chúng lại phải kết thành đôi chứ?" Nàng vẫn khó hiểu.
"Chúng ta cũng không biết nữa nhưng nghe nói cứ là chủ nhân của hai thanh kiếm thì luôn là một cặp. Từ xa lạ cũng sẽ nảy sinh những mối nhân duyên nhất định và cuối cùng bọn họ sẽ kết thành đôi. Nhưng từ trước tới giờ những chủ nhân trước đây của chúng lại chưa từng mở ra bí mật bên trong. Có thể họ không muốn biết đến bí mật đó cũng có thể họ không thể tìm ra bí mật đó. Tất cả đều là một ẩn số." -Lão Tam là người giải thích câu hỏi của nàng.
"Cảm ơn mọi người đã giải đáp thắc mắc. Nguyệt nhi hiểu rồi, con sẽ lo việc này. Cũng không còn sớm nữa mọi người đi nghỉ đi con có việc phải đi trước, khi nào có thời gian con sẽ lên thăm mọi người sau. Con đi trước." Sau khi biết rõ mọi chuyện nàng cần phải suy nghĩ kĩ càng tính thiệt hơn để không làm bản thân bị thiệt. Trước giờ nàng chưa làm việc gì mà mình không có lợi cả.
"Được rồi con có việc cứ đi trước đi, nhớ thỉnh thoảng phải lên thăm mấy lão già này nhé".
"Vâng ạ. Mọi người bảo trọng con đi trước bao giờ có dịp con sẽ lên thăm mọi người" nói xong nàng quay bước ra ngoài, đã không còn sớm nữa nên xuống núi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.