"Lão Vương. Cuối cùng ngươi cũng ra rồi. Làm ta lo muốn chết. Nha đầu sao rồi." Lăng Huyền thấy Vương Hoàng cuối cùng cũng đi ra lập tức đi đến hỏi thăm tình hình.
"Tiền bối. Tình hình của nàng sao rồi?" Long Nhật Hàn cũng mặc kệ vết thương trên người lập tức lao đến.
"Các ngươi từ từ để ta thở. Mệt chết ta rồi vội cái gì mà vội." Đang mệt muốn chết lại còn bị hai người rảnh rỗi này quấy bám lấy mà hỏi không kịp để bản thân thở dốc. Lão Vương lập tức nổi cáu mà quát.
"Được rồi được rồi ta vội. Qua bên đó ngồi uống chén trà rồi từ từ nói ta nghe tình hình nha đầu thế nào." Sống cùng nhau bao nhiêu năm. Hai người phải coi là tri kỉ rồi. Lăng Huyền cũng không còn lạ gì tính khí của họ Vương này nữa. Nếu hắn ta còn nổi giận được chứng tỏ nha đầu đã tạm thời không còn vấn đề gì nữa. Ít nhất là thời điểm hiện tại chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Long Nhật Hàn thấy lão đầu nổi giận cũng trở nên yên tĩnh không dám nói nữa. Chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng lại kia lòng nóng như lửa đốt. Hắn hiện tại chỉ muốn lao vào trong xem tùng hình nàng ra sao. Thế nhưng lý trí không cho phép hắn làm điều đó. Nếu như tự ý xông vào làm ảnh hưởng đến nàng thì hắn chính là hối hận không kịp. Trước hết vẫn nên chờ quyết định của hai vị tiền bối kia.
"Hừ mệt chết ta. Mấy cái người trẻ tuổi này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-ket-duyen/3496270/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.