"Dạ Ám các chủ. Đã lâu không gặp. Các hạ vẫn khỏe chứ." Không biết là vô tình hay cố ý nhưng địa điểm bọn họ gặp nhau vẫn là rừng trúc ngoại ô phía Tây ngoài thành như năm đó hai người lần đầu chạm mặt. Minh Nguyệt thu mình trong bộ hắc y ngồi trên ngọn trúc cong xuống ánh mắt sau chiếc mặt nạ đỏ máu liếc nhìn hắc y nhân đứng bên dưới.
"Đa tạ Huyết Sát lâu chủ. Cũng nhờ sự quan tâm của Huyết Sát lâu các hạ mà Dạ Ám của ta cũng đủ vất vả." Hắc y nhân sau lớp mặt nạ ánh mắt cẩn thận đánh giá người đang đu đưa trên ngọn trúc kia. Ánh mắt lập lòe không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Cả hai người bọn họ đều dùng nội lực thay đổi giọng nói. Nghe qua không khác gì hai đại nam nhân đang nói chuyện với nhau. Cũng rất khó có thể phát hiện ra giọng thật của đối phương.
"Các hạ không cần khách khí. Huyết Sát có thể gặp được đối thủ như Ám Dạ chính là khó gặp. Có thể nói là vạn kim khó cầu. Đây chính là vinh hạnh của Huyết Sát ta." Giọng nói trên cây đáp lại như thể đang châm biếm mối quan hệ kì diệu này của hai bên. Đối thủ một sống một con trên giang hồ bây giờ lại thoải mái ở đây nói chuyện phiếm với nhau.
"Đa tạ sự quan tâm thịnh tình của Huyết Sát. Chỉ là diễm phúc này Dạ Ám này ta nhận không nổi. Nói đến tại hạ cũng thật tò mò. Là Dạ Ám đắc tội gì với Huyết Sát của các hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-ket-duyen/3496264/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.