Chương trước
Chương sau
Võ Chiếu nói:

- Năm đó chuyện được tranh luận nhiều nhất về Yến Phi quyết chiến với cao thủ số một phương Bắc - Mộ Dung Thùy, chỉ một chiêu quyết định thắng bại. Không chỉ bị đánh ngã mà Mộ Dung Thùy còn quay cuồng trên mặt đất. Tới khi đứng dậy, thanh Bắc Phách Thương chỉ còn lại một nửa. Điều đó khiến cho y chẳng những thua trận chiến với người Hoang và Thác Bạc Khuê, sau đó còn bị tái phát vết thương mà chết, tặng thiên hạ phương Bắc cho Thác Bạt Khuê. Đây là điều vô cùng nhục nhã của người Yến, vì vậy mà sau đó không ai chấp nhận nhắc tới, chỉ có người Man di là nói chuyện say sưa. Có điều người khác lại cho rằng người Man nói chuyện hơi quá.

Long Ưng cảm thấy líu lưỡi, nói:

- Chỉ còn một nửa đoạn thương thì đúng là khuếch đại.

Võ Chiếu lại nói:

- Theo cách nói của người Hoang thì bọn họ từng tìm đoạn thương gãy của Mộ Dung Thùy trên chiến trường để mang về Biên Hoang làm chiến lợi phẩm nhưng không thấy.

Long Ưng cảm thấy khó tin nói:

- Tại sao lại không tìm thấy?

Võ Chiếu nhìn hắn chăm chú một lúc rồi thở dài:

- Với trí thông minh của Tà Đế, hiểu rõ chuyện tiên môn mà vẫn có phản ứng như vậy, chẳng trách rằng người Thánh môn chúng ta cũng cho rằng người Hoang nói quá.

Long Ưng trầm ngâm một chút rồi nói:

- Quyết chiến được tiến hành trong tình huống như thế nào?

Võ Chiếu đáp lại hời hợt:

- Là khi hai quân bất phân thắng bại, Thác Bạt Khuê tự mình nói Yến Phi khiêu chiến với Mộ Dung Thùy trước mặt vạn chiến sĩ.

Long Ưng la lên thất thanh:

- Vậy mà không ai nhìn thấy Yến Phi làm sao chặt đứt được thanh Bắc Phách thương của Mộ Dung Thùy? Vì sao mà sau đó lại tìm khắp nơi không thấy?

Võ Chiếu nói:

- Theo người Hoang nói thì đúng là không ai thấy.

Long Ưng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Võ Chiếu dõi mắt ra xa mà nói chậm rãi:

- Đối với những tư liệu tới chuyện này, chúng ta đã phái người tới Biên Hoang tìm hiểu. Nghe người kể chuyện miêu tả thì lúc ấy trời đã tối. Sau khi hai bên đồng ý, hai quân liền đốt đuốc đứng quanh khu vực quyết chiến. Vào lúc thương kiếm sắp chạm nhau, ngọn lửa bị tắt, với hai người đó thì bóng đêm cũng chẳng ảnh hưởng. Ngay lập tức một tia chớp lóe lên cùng với tiếng sấm. Kết quả quyết chiến là hai cao thủ bị đánh văng. Yến Phi chạm đất phải lảo đảo mấy bước mới giữ được thăng bằng còn Mộ Dung Thùy thì như bị một trận lốc xoáy ném xuống đất, sau khi quay tròn cả chục vòng mới nhảy lên, cầm nửa thanh thương.

Long Ưng thay đổi nét mặt, nói:

- Phá Toái Hư không? Mẹ ơi! Yến Phi thật sự luyện thành "Phá Toái Hư không", vậy chẳng phải bất cứ lúc nào cũng có thể phá không mà đi hay sao?

Trầm ngâm một chút hắn lại nói:

- Chẳng lẽ người Hoang không nói quá? Người kể chuyện luôn nói người không sợ không bao giờ chết.

Võ Chiếu nói:

- Ngươi nói xem... lúc đó trong suy nghĩ của người Thánh Môn đã gần như kết luận, không ai muốn tốn thời gian để hỏi chuyện đó. Nếu như không có Lô Tuần chuyển thế thành Tịch Diêu, lại nói với ngươi chuyện Tiên môn thì việc này sẽ mãi bị chôn vùi.

Thấy Long Ưng nhíu mày, Võ Chiếu cười nói:

- Lời nói của người kể chuyện tất nhiên không phải chứng cứ rõ ràng.

Long Ưng kinh ngạc hỏi:

- Vẫn còn có chứng cứ khác?

Võ Chiếu ngây người, nói:

- Lúc ấy, Yến Phi trở thành chướng ngại lớn nhất đối với sự thống trị của chúng ta. Không còn sự lựa chọn nào khác, chúng ta đã phái ba cao thủ cấp nguyên lão với ý đồ chặn đánh y trong trận quyết chiến với Tôn Ân ở Hải Nam. Ba người này có địa vị tông sư ở Thánh môn, đồng thời xác định hy sinh. Với một đội hình như vậy có thể nói là cực mạnh. Nhưng bọn họ đã thất bại, thậm chí còn chết hết. Từ đó Thánh môn không dám phái ai đánh lén y.

Long Ưng từng nghe nói tới việc này nên có thể thấy được sự ảnh hưởng của nó tới Ma môn. Từ chuyện này cũng có thể thấy được tác phong bất chấp thủ đoạn để thành công của Thánh môn. Bởi vì chỉ cần làm cho Yến Phi bị thương, thì có nhiều khả năng y sẽ bị Tôn Ân giết.

Võ Chiếu chỉ mang một vài tay chân từ Ma môn tới cung đình.

Võ Chiếu lại nói:

- Ta nói có chứng cứ rõ ràng đó là bởi vì có người tận mắt nhìn thấy cuộc chiến đấu đó.

Long Ưng nói:

- Là ai?

Võ Chiếu nói:

- Người này cũng là cao thủ của chúng ta được bố trí ở cạnh, canh chừng nếu như Yến Phi thoát được thì chặn lại. Nào ngờ tình hình diễn biến cực nhanh, y còn trơ mắt chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Yến Phi đã xuất kiếm như một tia chớp khiến cho ba cao thủ nguyên lão với khí thế cực cao lập tức bị giết chết.

Long Ưng hít một hơi thật sâu mà nói:

- Nếu đã vậy thì vì sao Thánh môn vẫn không chịu tin Yến Phi dùng một chiêu đánh bại Mộ Dung Thùy?

Võ Chiếu nói:

- Tà Đế còn trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm. Con người là một thể rất lạ, có thể nói nhiều ưu điểm những cũng đầy khuyết điểm. Cho dù chuyện có ly kỳ cổ quái thế nào, thậm chí ký ức vẫn còn như mới nhưng sau một thời gian ngắn sẽ gác nó lại, hoặc quên nó đi. Cái chúng ta cần là một thế giới an toàn, ổn định và có thể hiểu được. Cái loại võ công "Phá Toái hư không" hoàn toàn vượt qua lẽ thường, nên không ai chấp nhận nó tồn tại. Vì vậy mà cho dù có người chứng kiến thì với thân phận và địa vị của mình, Thánh môn cũng không thể thay đổi được những suy nghĩ ăn sâu bén rễ.

Long Ưng nói một câu từ tận đáy lòng:

- Câu nói của Thánh thượng khiến cho người ta tỉnh ngộ, cũng chính là tình cảnh của tiểu dân. Khi mới nghe Tịch Diêu nói, tiểu dân cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng hiện tại chuyện "tiên môn" cũng giống như một câu chuyện luân hồi mà thôi.

Võ Chiếu trầm ngâm một chút rồi nói:

- Trước mặt chúng ta có ba chuyện. Thứ nhất, Chiến thần đồ lục đang ở đâu?

Long Ưng nói:

- Đây là chuyện khó xác định.

Võ Chiếu nói:

- Cũng chẳng phải không có dấu vết để lại. Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp là một công pháp có nhiều thứ vượt qua lẽ thường. Có khả năng tới từ Chiến thần đồ lục.

Long Ưng ngẩn người:

- Ta cũng không nghĩ tới chuyện này.

Võ Chiếu nói:

- Nguyên nhân là do ngươi không xem những bản ghi chép ở Thánh môn. Trẫm không phải người đầu tiên có nghi vấn đó.

Bà ta lại nói tiếp:

- Thứ hai là Yến Phi làm thế nào luyện thành Phá toái hư không?

Long Ưng nói:

- Khả năng quan trọng nằm ở chỗ hai lần tử vong, nó thực sự hợp với Chủng ma đại pháp.

Võ Chiếu lại nói thản nhiên:

- Không phải là một lần?

Long Ưng thầm kêu không ổn. Càng lúc hắn càng không có sự cảnh giác với Võ Chiếu nên nói lỡ miệng. Vì vậy mà đành phải nói:

- Ở nguyên bản, các đời Tà Đế có chú giải với đại pháp, trong đó một ít do Hướng Vũ Điền viết, từng nhắc Yến PHi hai lần sống lại.

Võ Chiếu dường như không để ý, nói:

- Cái này trẫm đã biết trước. Cuối chương một, Hướng Vũ Điền viết cái gì?

Long Ưng nói thản nhiên:

- Chỉ có bốn chữ Phá Toái hư không.

Võ Chiếu không hề có ý quở trách hắn mà nói tiếp:

- Hướng Vũ Điền đã nói với trẫm vấn đề cuối cùng. Hắn đã phá không mà đi?

Long Ưng thầm nghĩ "thánh thượng hỏi ta thì tiểu dân hỏi ai?"

Nhưng đương nhiên hắn không dám nói ra miệng mà chỉ biết lắc đầu.

Võ Chiếu mỉm cười, nói:

- Đối với vấn đề này, trẫm có tư cách trả lời hơn ngươi.

Long Ưng la lên thất thanh:

- Làm sao mà nói được?

Võ Chiếu đang có hứng thú nói chuyện bởi chủ đề giữa hai người, trong thiên hạ nghe để hiểu lại có rất ít. Mà Long Ưng lại là người có tư cách nghe nhất.

Võ Chiếu nói:

- Tà đế cũng biết tới cái tên Chiến Thần đồ lục được thấy lần đầu tiên ở đâu không?

Long Ưng lập tức quên mất Hướng Vũ Điền là người phủ nhận tiên môn, kinh ngạc hỏi:

- Lại có sách đề cập tới Chiến thần đồ lục, vậy thì sao còn nghi ngờ?

Võ Chiếu vẫn nói thật ung dung:

- Tà đế đời thứ nhất sáng tạo Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp là Tạ Thiếu, còn có một quyển "Ma đạo tùy trường lục". Từ thời cuối nhà Hán, quyển đó đã bị mất tích nhưng nội dung thì vẫn được tám người đệ tử giữ, lưu truyền cho tới nay. Trong "Ma đạo tùy tưởng lục" có một đoạn ghi lại về "Chiến thần đồ lục" nói nó thần bí vượt qua võ công trần thế, sở hữu bốn mươi chín thức. Thức cuối cùng "Phá toái hư không" còn chạm tới bí mật của trời đất. Đó chính là lời khẳng định đối với "Chiến thần đồ lục".

Long Ưng nói:

- Tạ Thiếu đã từng xem quyển sách đó?

Võ Chiếu nói:

- Không ai biết. Trẫm đoán là y vào được một cái cổ mộ thời đại Xuân thu chiến quốc mà nhìn thấy thứ có ghi về Chiến thần đồ lục, lại nhìn được bí mật đồ lục, từ đó sáng tạo Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp.

Một chương "Ma tiên" cuối cùng của đạo pháp, đúng như Hướng Vũ Điền chú giải, cùng cấp với "Phá Toái Hư không". Đáng tiếc là Tạ Thiếu không thể nghiên cứu được tỉ mỉ một chương đó. Bởi vì bản thân y cũng không thể khám phá bí mật của tiên môn.

Long Ưng có thể hiểu được. Địa ni thủy tổ của Tĩnh Trai, nhân xem được Ma đạo tùy tưởng lục mà biết được bí mật "Phá toái hư không".

Nên Từ Hàng kiếm điển cũng bị nó ảnh hưởng rất nhiều.

Chiến thần đồ lục và chiêu thức cuối cùng "Phá toái hư không" được lưu truyền cho tới nay.

Võ Chiếu nói chậm rãi:

- Bản ghi chém chỗ đồ tử đồ tôn Tạ Thiếu, Tạ Thiếu chìm đắm và văn hóa của hai nhà Thương, Chu. Cho rằng hai đời này đối với thiên đạo đã đạt tới mức cao nhất, con người về sau chỉ có thể đi theo mà không thể vượt qua được.

Long Ưng hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Cách nhìn đó thật kinh người. Xã hội luôn tiến bộ, làm sao mà thời xa xưa đã đạt tới mức cao nhất?

Võ Chiếu nói:

- Điều trẫm nói là đạo của trời đất, còn mấy thứ công cụ kia thì không liên quan. Trong Tùy tưởng lục, Tạ Thiếu nó nói, toàn bộ ngọn nguồn tri thức tới từ thiên văn học. Ai có thể nắm được hết sự tuần hoàn của trời đất là nắm được bí mật. Mà thời nhà Thương lấy mười can phối hợp với mươi hai chi, tính năm, là ngọn nguồn của thiên văn. Sáu mươi giáp vô cùng thần bí, nói hết sự huyền bí của thiên đạo. Chỉ căn cứ vào phương pháp tính toán lộc mệnh, chúng ta cũng có thể thấy được sự thần kỳ của sáu mươi giáp.

Long Ưng kinh ngạc nói:

- Thời nhà Thương đã có cách tính thiên can địa chi, ngày tháng năm rồi sao?

Võ Chiếu đáp:

- Có lẽ thời tam hoàng đã dùng can chi, nhưng về mặt này không thể xác nhận. Chỉ có tới thời nhà Thương mới xuất hiện chữ viết trong lời bói. Tà Đế có nghĩ tới một chuyện không? Đó là ở mọi phương diện lạc hậu hơn xa so với chúng ta, họ dựa vào cái gì để mà sáng tạo ra sáu mươi giáp, kinh dịch với kinh nghiệm vượt quá ngày thường. Rồi sau đó cho dù con người có cố tới đâu cũng chỉ có thể phát triển trên cơ sở đó mà không vượt qua được?

Long Ưng nói:

- Ở mặt tâm pháp võ công tại sao lại cũng vậy? Như "Phá toái hư không" luyện được đã khó, nói gì là vượt qua?

Võ Chiếu vui vẻ nói:

- Phá Toái hư không đúng là phương pháp lên trời làm cho người ta điên đảo. Tạo ra được Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chính là "Trường sinh quyết". Còn Hướng Vũ Điền thì chỉ cho chúng ta biết, người duy nhất có thể sống được hơn hai trăm năm. Theo ta đoán thì "Trường sinh quyết", Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp, thậm chí Từ Hàng kiếm điển cũng xuất phát từ Chiến thần đồ lục, cho dù không đúng thì cũng chẳng sai nhiều lắm.

Long Ưng thở ra một hơi thật mạnh, nói:

- Chẳng lẽ bốn loại kỳ thư cùng gốc rễ?

Võ Chiếu nói:

- Nguyên nhân chính là do Tạ Thiếu có sự ngưỡng mộ đối với văn hóa Thương Chu, nên mới tới mộ cổ tìm bảo vật, cuối cùng mới có Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp. Trẫm nói nhiều như vậy, có gợi ý được gì cho Tà Đế hay không?

Long Ưng thở dài:

- Vẫn là bốn chữ "Phá toái hư không".

Võ Chiếu nói:

- Tà Đế không nghĩ vì sao ba miếng ngọc bội kết hợp lại mở được cánh cửa tiên môn?

Long Ưng ngây người nhìn nàng nói:

- Xin sư tỷ chỉ điểm.

Võ Chiếu mừng rỡ nói:

- Sư tỷ? Đúng là nghe rất êm tai, đáng tiếc chỉ khi không có người bên cạnh mới được gọi vậy. Ôi! Đã lâu trẫm không có như vậy, nhiều lúc còn tự hỏi mình có phải là người hay chỉ là kẻ chấp hành sứ mệnh của Thánh môn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.