Tông Mật Trí vừa lui lại phía sau vừa ra sức phản kích, pháp trượng đánh trúng vai trái của Long Ưng.
Long Ưng kêu lên một tiếng, tung mình lên không trung, thoắt một cái đã quay lại bên cạnh Phong Quá Đình, vừa đáp xuống đã phun ra một ngụm máu.
Tông Mật Trí vẫn nắm chặt pháp trượng, đứng trên đỉnh núi, trên mặt không hề có chút thần sắc của kẻ chiến thắng.
Long Ưng lấy ống tay áo lau vệt máu ở khóe miệng, nói giọng khàn khàn:
- Quỷ tôn quả nhiên danh bất hư truyền.
Tông Mật Trí lạnh lùng nói:
- Đây là thủ đoạn hèn hạ gì vậy?
Long Ưng cười hì hì, nói:
- Tiểu đệ đã chịu để cho lão Tông ngươi phang cho một trượng, có đi thì phải có lại chứ, một chút lòng thành nhỏ thôi, hai cỗ chân khí, một âm một dương, lão Tông ngươi cố mà “tiêu hóa” nhé. Trước khi ngươi hóa giải thành công, cho dù ngươi có đi tới chân trời góc bể cũng không thoát khỏi ngũ chỉ quan của ta. Ha ...khụ.
Rồi hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.
Trời mưa phùn, cầu đá lờ mờ trong mưa.
Bốn cây cầu nổi bị phá dỡ, phía bờ bên này dựng hai tầng chướng ngại vật, phong tỏa hoàn toàn đường vào Phong Thành, phía sau lớp chướng ngại vật là hai cái máy bắn đá, nhắm thẳng về phía cầu đá.
Hai chiếc máy bắn tên được trùm kín bằng vải bạt, không để cho kẻ địch phát hiện ra bọn chúng có được vũ khí đáng sợ như vậy. Quân thủ thành không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-duong-khong/2456227/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.