Chương trước
Chương sau
Quyển 5 – Chương 239: Lời nguyền của quỷ tôn (thượng).

Ăn cá Nhĩ Ban nướng, ba người dựa vào bàn nhìn về phía xa, ngắm cảnh sắc ngoài thành. Không như Nhĩ Tây, nơi đây núi nhiều, đất bằng ít. Địa thế trập trùng, trên đỉnh núi cách khoảng một dặm bên phải có rừng cây rậm rạp. Trên sườn núi là ruộng bậc thang, trồng ngô và ngải đắng, mọc nối nhau từ chân núi lên đến đỉnh núi, giống như từng nấc thang dẫn lên trời vậy. Trong những khu rừng rậm trên đỉnh núi ẩn hiện bóng dáng con người.

Sông ngòi chằng chịt, phần lớn đều ẩn trong những cánh rừng chọc trời. Sắc trời dần tối, những nơi tránh được mưa gió ở giữa các cánh đồi, ngọn núi chỉ có một vài ngọn đèn lẻ tẻ, cho thấy những nạn dân Nhĩ Tây chạy loạn đến đây đã không còn cách nào, hoặc là họ nghe được tin về chiến tranh, nên đã bỏ đi gần hết.

Ở gần thành, thứ bắt mắt nhất vẫn là cây cầu đá lớn nối giữa sơn thành và bên ngoài.

Tiểu Phúc Tử không biết chui ra từ đâu, không hề khách sáo bê thêm một chiếc ghế tới. Thấy thức ăn ngon vẫn còn, gã bèn ngồi uống ăn uống nhồm nhoàm.

Ba người đương nhiên không so đo cùng gã.

Tiểu Phúc Tử thấy ba người để ý tới chiếc cầu đá, bèn nói:

- Chiếc cầu này là biểu tượng của Phong Thành, vì vậy có người gọi Phong Thành là Thạch Kiều Thành. Ừm! Hình như cái tên này là do người Hán các vị đặt đấy.

Thấy ba người không nói gì, gã thấp giọng:

- Bao giờ các vị về Trung Thổ, có thể dẫn ta đi theo không? Ta rất biết cách hầu hạ các đại gia, có ta làm chân sai vặt, các vị có thể đỡ mất công.

Vạn Nhận Vũ bật cười:

- Cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi. Chẳng phải ngươi đã nói Phong Thành vững như Thương Sơn sao?

Tiểu Phúc Tử nói:

- Con người ta phải nhìn về hướng cao, chỉ nước mới chảy xuống chỗ trũng. Được ba vị đại gia chiếu cố, Tiểu Phúc Tử đương nhiên là muốn tới Trung Nguyên, về sau áo gấm vinh quy, hiển hách dường nào.

Vạn Nhận Vũ đang định mắng gã, thì Long Ưng nói:

- Mẹ ơi! Kia là cái gì?

Ba người nhìn theo ánh mắt hắn. Ở chân trời phía đông, mây đen che kín. Từng đám mây đen lớn cuồn cuộn bay tới. Ngay sau đó, cuồng phong nổi lên. Cây cối trong và ngoài thành nghiêng ngả dữ dội, những cành lá gãy bị hất văng lên nền trời, âm thanh rất hãi hùng.

Long Ưng nhảy lên nói:

- Bão rồi, mau thu dọn đồ đi.

Thấy Tiểu Phúc Tử mặt cắt không còn giọt máu, hai môi run rẩy, ngớ người ở đó nhìn đám mây đen đang ầm ầm kéo tới, che kín cả nửa bầu trời, hắn hét:

- Chưa từng thấy bão à?

Ba người không để ý đến gã nữa, nhấc cả chiếc bàn dậy, dọn vào trong phòng.

Bốn cô gái chạy ra giúp họ dọn đồ.

Mưa bắt đầu rơi xuống.

Đinh Na duyên dáng nói:

- Tiểu Phúc Tử, ngươi mất hồn rồi à? Mau vào nhà đi.

Ba người liếc mắt với nhau, và đều biết có chuyện bất thường xảy ra đối với tên lưu manh bình thường vốn lanh lợi hoạt bát, thấy tiền sáng mắt này. Người mắng Tiểu Phúc Tử nhiều nhất là Vạn Nhận Vũ, nhưng cũng là người quan tâm đến gã nhất. Vạn Nhận Vũ xông ra bên ngoài căn nhà đã đầy mưa gió tối mịt, kéo mạnh gã vào trong.

Trong phòng.

Long Ưng nói:

- Tiểu tử này bị dọa sợ chết khiếp rồi.

Rồi vỗ tay lên trán Tiểu Phúc Tử đang ngồi thừ ở góc tường.

Trong ánh sáng đèn dầu, ánh mắt Tiểu Phúc Tử dần ngưng tụ lại, sau đó nhìn khắp lượt mọi người như vừa tỉnh cơn mơ. Khi ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ đang ầm ầm mưa gió, gã hoảng loạn nói:

- Hết rồi! Hết rồi!

Đinh Na lo lắng hỏi:

- Cái gì hết rồi?

Tiểu Phúc Tử rên rỉ như không còn chút niềm tin nào:

- Phong Thành của chúng ta hết rồi.

Vạn Nhận Vũ tức giận nói:

- Không sao cũng là ngươi nói, giờ xong đời cũng là ngươi nói. Mau nói rõ ra, đừng dọa bốn vị cô nương.

Long Ưng nói:

- Ngươi nhận được tin gì? Có liên quan gì đến trận bão này?

Tiểu Phúc Tử cố gắng trấn tĩnh, nói:

- Vừa rồi ta nghe được một thông tin từ thành vệ sở, lúc đó còn xì mũi coi thường, giờ mới biết là thật, Phong Thành bị nguyền rủa rồi.

Phong Quá Đình mỉm cười:

- Ta còn tưởng có chuyện gì. Có phải ngươi nhận được tin Tông Mật Trí muốn khai đàn làm phép, nguyền rủa Phong Thành không?

Tiểu Phúc Tử ngạc nhiên:

- Sao Phong gia đoán trúng phóc vậy? Nghe nói nơi bị nguyền rủa, sẽ đột nhiên nổi trận mưa lớn, ứng nghiệm như thần. Đúng như tình hình hiện tại, pháp lực của Tông Mật Trí thật quá cao siêu. Chúng ta sao đấu được với y?

Bốn cô gái mặt biến sắc.

Long Ưng ung dung nói:

- Tông Mật Trí thực sự là có chút đạo hạnh, nhưng trận bão thì nhất định không liên quan tới y. Chỉ là vì y cảm nhận được thời tiết thay đổi, nên mới có thể dựa vào thời tiết mà tạo thế, khiến kẻ địch chưa đánh đã bại. Mẹ kiếp, đợi ông đây chặt đứt cái đầu thối của hắn, xem có phải chỉ để lại cái sẹo to như cái bát, hay mọc được cái đầu khác ra hay không?

Tiểu Phúc Tử và bốn cô gái ngớ người nhìn Long Ưng. Lần đầu tiên họ cảm thấy rằng ba người không chỉ đơn giản là những người khách lạ lắm tiền. Cần phải biết rằng Tông Mật Trí là một nhân vật mà ai cũng khiếp sợ ở khu Nhĩ Điền, mọi người đều coi y như quỷ thần, ngay cả cái tên của y cũng không ai dám nói ra. Nhưng nghe Long Ưng nói về y, không những thấy hắn biết rõ về người này, mà còn không coi y ra gì.

Đinh Lệ không nhịn được bèn hỏi:

- Ba vị đại gia có thù với người hung hãn đáng sợ đó sao?

Phong Quá Đình điềm đạm nói:

- Y là kẻ địch tiền kiếp của chúng ta. Từ thời khắc chúng ta đến Nhĩ Hải, cuộc chiến với y đã bắt đầu.

Vạn Nhận Vũ nhìn Tiểu Phúc Tử, nói:

- Hèn gì tiểu tử ngươi đột nhiên xin chúng ta dẫn ngươi tới Trung Thổ. Cảm giác phải rời xa quê hương không dễ chịu chút nào, giống như cây bèo không nơi nương tựa vậy. Yên tâm đi! Chỉ cần giết chết Tông Mật Trí, sáu nước sẽ trở lại thế lực lượng cân bằng trước đó, người Nhĩ Hải sẽ lại có ngày tháng thái bình.

Phong Quá Đình nói:

- Nhưng không phải là ngày mai. Tông Mật Trí đang tập trung đại quân ở bình nguyên Lục Cốt, có thể tiến công sơn thành bất kỳ lúc nào.

Tiểu Phúc Tử chua chát:

- Các vị thực sự có thể... Ôi, không ai có thể giết y đâu. Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu, từ trước đến giờ luôn nhiều binh lắm đất. Ngài có biết binh lực của Phong Thành chúng ta không? Lúc nhiều nhất, binh lực vẫn chưa được bốn nghìn người. Tiểu tử biết rất rõ về họ, ai nấy đều chìm trong tửu sắc, từ đại vương, cho tới sĩ tốt trông cửa, đều như vậy cả. Đâu thể là đối thủ của kẻ địch chứ?

Vạn Nhận Vũ cười nói:

- Cuối cùng đã chịu nói thật rồi.

Tiểu Phúc Tử vẻ mặt như đưa đám:

- Phong Thành không còn hi vọng gì rồi, xin ba vị đại gia hãy đưa ta đi! Ngày mai khi mở cửa thành, chúng ta sẽ lập tức rời đi. Ba vị tỷ tỷ sẽ đi cùng chúng ta.

Đinh Na nói kiên quyết:

- Các ngài dẫn Tiểu Phúc Tử đi đi! Chúng ta đã đi một lần, lần này quyết không rời đi.

Đinh Tuệ, Đinh Lệ và Đinh Linh cùng gật đầu, thể hiện ủng hộ quyết định của Đinh Na, đồng thời ánh mắt phát ra sự thù hận sâu sắc.

Long Ưng thong dong nói:

- Lần này chúng ta đến Phong Thành, là bởi biết rằng liên quân Mông – Việt sẽ tấn công Phong Thành, và chuẩn bị khai đại sát giới. Ngươi nói xem, chẳng lẽ chúng ta sẽ không đánh mà chạy sao? Muộn rồi! Chúng ta nghỉ ngơi trước đã, có chuyện gì ngày mai tính sau.

Đinh Na hỏi chân thành:

- Các vị thực sự là kẻ thù không đội trời chung với Quỷ tôn sao?

Long Ưng nói:

- Sự thực trong tương lai sẽ chứng minh lời của chúng ta. Giờ đây dù có nói gì, cũng chỉ là nói suông mà thôi.

Vạn Nhận Vũ thấy ánh mắt bốn cô gát toát lên vẻ sùng bái, thầm ngạc nhiên, quay người bước về phía phòng ngủ của mình trong mười ngày tới, rồi nói:

- Tha lỗi ta không tiếp nữa, tối nay ta chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Nhìn gã mở cửa, đóng cửa, biến mất trong tầm mắt, Đinh Linh – người nhỏ tuổi nhất cười phì ra, rồi nói:

- Có phải vợ Vạn gia là “sư tử Hà Đông” không? Nên dù có đi xa, vẫn rất ngay ngắn đàng hoàng, không dám liếc ngang liếc dọc.

Phong Quá Đình giơ tay vỗ lên đầu Tiểu Phúc Tử rồi nói:

- Không chịu nổi sóng gió, sao có thể là anh hùng hảo hán? Phải coi sinh tử như không, mới có thể chiến thắng sinh tử. Ta cũng muốn ngủ một mình cho ngon lành.

Nói đoạn, y bèn trở về phòng ngư chạy trốn.

Bốn đôi mắt đẹp cùng nhìn về phía Long Ưng, không khí đột nhiên trở nên khác thường.

Trận bão bên ngoài dần ngớt, trở thành cơn mưa tầm tã.

Đinh Tuệ nói với Tiểu Phúc Tử:

- Mau đi tắm rửa thay quần áo khô. Ướt nhẹp thế này rất dễ ốm. Chúng ta đã đun nước rồi. Vốn là để cho ba vị đại gia, nhưng Vạn gia và Phong gia đều không thích tắm thì phải!

Tiểu Phúc Tử ủ rũ đi về phòng tắm như đã mất hết mọi niềm vui trong cuộc sống.

Long Ưng thoải mái ngồi dựa vào chiếc gối bên tường, giơ thẳng hai chân, nói với bốn cô gái đang vây lấy hắn:

- Các nàng nói không rời đi, là không rời khỏi Nhĩ Hải, chứ không phải là không rời khỏi Phong Thành, đúng không?

Đinh Na ngồi bên trái hắn, dựa vào hắn nói:

- Nữ chiến sĩ tộc Lõa Hình chúng ta, đều là những xạ thủ có thể trèo đèo lội suối, bách phát bách trúng. Đàn ông thì không được vậy, chỉ giống đám binh sĩ Phong Thành thôi.

Đinh Lệ nói tiếp:

- Chúng ta có thù tất phải báo, luôn đợi cơ hội báo thù, có thể giết bao nhiêu người thì giết bấy nhiêu, đến tận hơi thở cuối cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.