Chương trước
Chương sau
Long Ưng thất thanh hỏi:
- Quân Thần Ưng?
Phong Quá Đình cười nói:
- Đây là cái tên rất hay mà chúng ta nghĩ ra được, không có quan hệ gì với ngươi, nhưng có quan hệ với nó.
Y chỉ tay lên trời.
Năm người ngẩng đầu nhìn lên, Thần Ưng của Phong Quá Đình đang ở trên không lượn vòng, giám sát động tĩnh nội ngoại thành Bình Châu.
Long Ưng không có cách nào với Phong Quá Đình, rồi hắn hướng sang Quách Nguyên Chấn nói:
- Chúng ta sẽ hành động sau nửa canh giờ. Hàaa...! Tiên sư bà nội nhà nó chứ, đêm nay lão tử có thể ngủ một giấc ngon lành ở trong thành, nếu có thể ôm một mỹ nhân đi ngủ thì càng khoái.
Dưới sự kéo đẩy của hơn trăm tráng sĩ Đại Chu, chiếc mộc cấu đài vững như bàn thạch ở cửa Đông thành Bình Châu bị di chuyển. Trên bốn góc đài treo phong đăng, thấp thoáng chiếu rọi bóng dáng bốn người.
Một vạn tinh binh cùng toàn quân xuất phát. Tất cả đi chỉnh tề sau cao đài, cùng tiến về phía trước. Giày chiến đạp lên bùn đá, phát ra tiếng bước chân vô cùng to, chấn động đại địa.
Lý Đa Tộ chỉ huy bốn ngàn kỵ binh, chia làm hai đoàn, áp trận hai bên, phòng ngừa địch nhân từ hai bên trái phải đến tập kích.
Toàn thể một vạn tinh binh đi bộ, xếp chiến trận sau cao đài. Hàng trước cầm thuẫn bảo vệ, hàng sau là cung tiễn thủ, tiếp theo chia làm năm đội bộ quân, phân thành các loại binh khí: mâu, búa, đao, thương. Binh sĩ mặc giáp nhẹ, chuẩn bị tốt cho chiến đấu trên đường.
Trên cao đài, Vạn Nhận Vũ cùng Hoang Nguyên Vũ đứng phía trước, Long Ưng cùng Phong Quá Đình ở phía sau, tất cả thong dong lãnh đạm, không chút khẩn trương, nói nói cười cười.
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Long tiểu tử thực phong lưu, trước khi công thành đã muốn phá thành, sau đó còn muốn tìm một mỹ nhân đến ngủ cùng.
Phong Quá Đình nói:
- Cái này gọi là thói quen biến thành điều hiển nhiên, không có cách nào thay đổi.
Long Ưng nhìn Hoang Nguyên Vũ cười nói:
- Với nhân phẩm, võ công lại thêm vũ kỹ ca nghệ xuất chúng của Hoang huynh, vận sự phong lưu của huynh so với tiểu đệ còn có nhiều hơn đó.
Hoang Nguyên Vũ thở dài:
- Đừng nhắc tới nữa. Trời đã định ta là kẻ bạc tình, thật không dám đụng đến thiếu nữ đoan trang con nhà tử tế.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Làm sao Hoang huynh lại có loại phiền não này được. Nữ tử Tái ngoại còn cởi mở hơn nhiều so với trung thổ chúng ta, chẳng lẽ không phải như vậy?
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Vậy còn phải xem các nàng theo đuổi là một buổi vui vẻ, hay là cái gì. Mà ta giống như con ưng của Phong huynh, tự do bay lượn trên trời, không bị bất cứ thứ gì quản thúc. Đi khắp đại địa cho đến khi chết già tha hương.
Long Ưng nói:
- Thì ra chí của Hoang huynh ở tại phương xa, ta cũng từng nghĩ đến cuộc sống như vậy, nhưng lại sợ đám kiều thê của ta không chịu được.
Tiếp đó y vui mừng nói:
- Ất Oan Vũ hiện thân đấy!
Ánh mắt ba người nhìn theo ngọn lửa đen trên ô đăng. Bóng người lay động. Nhất thời chưa thể phân biệt được ai là Ất Oan Vũ.
Cao đài tiếp tục di động, khi di chuyển đến chỗ cách thành một nghìn bước thì dừng lại. Vạn binh chỉnh tề cùng lúc dậm hai bước, phút chốc đứng yên.
Phong Quá Đình hỏi:
- Gã ở đâu?
Long Ưng nói:
- Cách 30 bước bên trái cửa lầu. Gã trốn ở góc tường nhô ra để quan sát chúng ta. Tất cả tiễn thủ đã đồng loạt giương cung, chỉ chờ chúng ta đến làm mồi cho tên. Ta cảm ứng được sự sợ hãi trong lòng Ất Oan Vũ, loại người thích dùng kế như gã vô cùng sợ đối mặt với loại tình huống mà gã không đoán ra được.
Long Ưng lấy cung Triệp Điệp ra, ngồi chồm hổm, mượn hai người Vạn, Hoang làm lá chắn che mũi tên sắt đồng thời làm một loạt các động tác, lại quát:
- Dụ cho gã chú ý.
Vạn Nhận Vũ hô lớn:
- Ất Oan Vũ! Tối nay cái chết của ngươi đến đây!
Y nói tiếng Hề mà Long Ưng dạy cho mình nên đối phương nghe rất rõ.
Lúc Vạn Nhận Vũ hô lên ba chữ “ Ất Oan Vũ”, tên sắt rời dây cung mà đi, trong đêm tối, nó lặng lẽ biến mất không thấy dấu vết.
Vạn Nhận Vũ cùng Hoang Nguyên Vũ dời sang hai bên, lại để cho Ất Oan Vũ có thể nhìn trực tiếp Long Ưng và Phong Quá Đình. Long Ưng trước hai bước, tới bên cạnh đài. Từng hành động của hắn đều suy xét kỹ càng, nhất thiết phải thu hút sức chú ý của đối phương.
Long Ưng vừa giấu cung Triệp Điệp đi lập tức tụ ma công vào mắt, khuôn mặt Ất Oan Vũ phía xa trên tường thành lập tức trở nên rõ ràng, hắn vừa cảm ứng mũi tên sắt bay đến điểm cao nhất hơn trăm trượng phía trên đầu tường chỗ đối phương, sau đó vẽ ra đường vòng cung ưu mỹ khó có thể tưởng lao về phía Ất Oan Vũ.
Mũi tên này được hắn dung hợp tất cả kinh nghiệm từ trước đến nay cùng linh ứng cao nhất, hoàn toàn là tiễn pháp ma cực, nhanh như chớp, vô ảnh vô hình, lại còn không lộ ma kính, không phát ra bất cứ thanh sắc nào.
Ất Oan Vũ hiện nửa thân người, đầu đội cương khôi hình thú, chỉ lộ ra hai mắt và bộ phận từ mũi trở xuống, đang nhìn chằm chằm với ánh mắt hung ác.
Long Ưng biết là thời cơ đã đến liền quát to:
- Ất Oan Vũ! Tiếp nhận sự trừng phạt ông trời dành cho ngươi đi!
Ất Oan Vũ muốn mắng to, nhưng vừa mở miệng, tên sắt đã lao đến cách trán của gã không đến sáu thước. Gã cũng là cao thủ, phát giác sự khác thường liền ngẩng đầu nhìn lên, ngay sau đó sắc mặt trở nên vô cùng kinh hãi.
Tên sắt xuyên qua mũ, tiếng vang kỳ quái của kim loại bị mài mòn vang lên, mũi tên xuyên mạnh từ trước trán vào mặt của gã. Tiếng kêu thảm thiết của Ất Oan Vũ chưa kịp phát ra, gã đã ngã xuống.
Đám thuộc hạ trợ thủ của gã lập tức tán loạn.
Long Ưng hét lớn:
- Ất Oan Vũ đã chết!
Đám Vạn Nhận Vũ đồng thời hô to:
- Ất Oan Vũ đã chết!
Tiếp theo đó, đại quân reo vang:
- Ất Oan Vũ đã chết!
Tất cả dùng tiếng Hề hô to, vang khắp nội thành ngoại thành.
Sĩ khí quân Đại Chu sục sôi.
Tiếng Quách Nguyên Chấn hét vang:
- Tiến lên!
Cao đài lần nữa di động, tám người nhanh nhẹn của Đại Chu trèo lên đài cao, phóng ra những mũi tên và khói độc hầu hạ bọn chúng.
Thành Bình Châu loạn như ong vỡ tổ, hàng chục mũi tên không đợi bọn chúng tiến thẳng vào tầm bắn đã lao tới. Rõ ràng cái chết của Ất Oan Vũ đã khiến cho lòng quân thủ thành của Khiết Đan bàng hoàng lung lay, rối loạn.
Trống trận giục liên hồi.
Khói từ những mũi tên độc bay từ cao đài về phía quân địch. Khi cao đài di chuyển tới bên cạnh dòng sông bảo vệ thành, tường thành đã bị khói độc bao phủ. Làn khói khuếch tán cả trong và ngoài. Tám tiễn thủ leo lên cao đài, thay bọn Long Ưng tiếp tục phóng mũi tên khói độc, ngoài ra còn có thuẫn bài thủ đứng ở hàng phía trước, phụ trách ngăn chặn mũi tên do quân địch phóng tới. Nhìn đối phương chỉ có thể phóng tới những mũi tên lẻ tẻ mà không có phát nào chính xác, đồng thời bên trong làn khói độc lại phát ra thanh âm thảm thiết cũng đủ biết quân lính đối phương đã tan rã.
Quách Nguyên Chấn vừa ra lệnh, ba hàng tiễn thủ thay phiên phóng tên, mũi tên như mưa lao vào tường thành. Bởi vì khoảng cách khá gần, mũi tên khói độc nhằm thẳng hướng trong thành mà bay tới, khiến cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.
Long Ưng đeo Ô đao ở lưng, tay cầm Tiếp Thiên Oanh chào ba người còn lại. Dưới chân ma kình bộc phát, hắn lộn một cái liền lẫn vào trong làn khói độc. Lúc này chẳng còn chỗ cho hai chữ nhân từ, Tiếp Thiên Oanh hóa thành hơn mười tia sáng sắc bén, hai đầu thứ vũ khí sắc bén xoay chuyển như hổ gặp bầy dê. Bảy, tám người Khiết Đan liền bị gãy xương rách thịt, tháo chạy. Trong đó có hai người càng chạy ra khỏi thành rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết sau đó rơi xuống sông.
Quân Đại Chu thấy Long Ưng đứng trên thành, khí thế đột nhiên tăng lên. Mũi tên chuyển hướng sang hai bên, đại bộ phận rơi xuống nội thành, cũng không biết có bao nhiêu tên địch bị tên lạc gây thương tích. Chỉ nhìn máy ném đá đối phương bố ở đầu tường phóng ra không đến mười tảng, liền biết trận của đối phương đã không còn thành trận, không có cách phản kích hữu hiệu.
Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình cùng Hoang Nguyên Vũ lần lượt nhảy xuống cạnh Long Ưng. Phong Quá Đình dũng mãnh nhất, vừa chạm đất lập tức dùng lá chắn bách biến chặn hơn mười tên địch xông tới từ cửa lầu bên kia, đồng thời triển khai thế kiếm, hơn nữa không ai có thể ngăn y lại dù chỉ một khắc. Bốn người công lực tinh thuần, không hề sợ khói độc.
Vạn Nhận Vũ sợ Phong Quá Đình chịu thiệt liền bám ngay sau y, những tia sáng màu vàng liên tục lóe lên, gặp tên nào là tên đó văng ra ngoài thành, ngay cả những tên mang lá chắn cũng không thể chặn nổi.
Hoang Nguyên Vũ đang muốn đến trợ giúp Long Ưng, hắn dùng ngay Tiếp Thiên Oanh nện địch nhân xông tới, sau đó ném sang bên cạnh, cũng không thèm quay đầu lại quát:
- Hoang huynh đi trợ giúp đám người đánh ở cửa lầu!
Sắc mặt Hoang Nguyên Vũ có gì đó cổ quái, rồi lập tức quay đầu tiến đến cùng đám Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình chiến đấu.
Bức tường rộng hai trượng vậy mà đổ ập xuống trước uy lực của cây Tiếp Thiên Oanh chỉ dài một trượng hai thước khiến cho địch nhân nửa bước khó tiến. Tuy binh sĩ Khiết Đan dùng trăm phương ngàn kế để xông tới, nhưng chỉ cần đi vào phạm vi thế lực của Tiếp Thiên Oanh, nếu không phải người mang binh khí bị đánh ngã, xô ngã luôn cả đám binh sĩ phía sau thì cũng là cảnh chân tay chia lìa, hoặc bị hất bay ra ngoài tường thành, máu tươi bắn tung tóe.
Nghe tiếng cười lanh lảnh vọng đến, Long Ưng biết Vạn Nhận Vũ một mình đã thành công chiếm cứ cửa lầu, hắn lập tức xuất hiện ý giết người, hai tay nắm Tiếp Thiên Oanh, trái vung phải đánh, xông về phía quân địch. Đối phương đã bị hắn làm cho tâm sợ mật run, trước mặt có sáu, bảy người hoảng sợ lui về phía sau liền đụng ngay đám người phía sau đang xông tới khiến cho họ ngã dúi dụi.
Long Ưng lui về phía sau, Phong Quá Đình cùng hắn sượt qua người, đứng ở đầu tường bên này. Lúc này làn khói độc dần trở nên mỏng hơn.
Đến chỗ cửa lầu, Vạn Nhận Vũ đi đến bên cạnh hắn kêu lên:
- Bàn kéo xích sắt đã bị khóa bằng khóa sắt.
Long Ưng liếc đám địch nhân bên cạnh Hoang Nguyên Vũ, chỉ thấy y thi triển kiếm pháp đại khai đại hợp, giết vô số binh sĩ Khiết Đan đang lao tới, nhưng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Hắn không chút nghĩ ngợi liền rút ra Ô đao, dốc hết toàn lực mà giáng xuống cái khóa sắt.
"Coong!"
Khóa sắt làm sao đỡ được ma kình đầy uy lực của hắn, với lực hơn ngàn cân vừa chặt xuống, cái khóa sắt liền đứt gãy.
Vạn Nhận Vũ ngẩn người. Bàn kéo lớn chuyển động lớn, khóa sắt khóa cửa thành rơi xuống.
"Ầm!"
Cầu treo rơi xuống, bắc qua con sông bảo vệ thành, tạo ra lối vào thông suốt.
Quách Nguyên Chấn vừa ra lệnh, quân lính mang theo thuẫn liền rút đao, chen chúc qua cầu, xông vào nội thành.
Long Ưng thét vang, cùng Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình và Hoang Nguyên Vũ lao tới quân địch, hai bên giáp công binh sĩ Khiết Đan.
Bởi vì chủ soái bị giết, ý chí chiến đấu của quân nội thành đã không còn, lại thêm cửa lầu bị đoạt, khí thế quân Đại Chu hừng hực xông đến.
Cuối cùng sụp đổ hoàn toàn, binh sĩ theo các cửa thành khác tứ tán đào vong.
Phương Quân suất lĩnh 3000 tinh binh từ chỗ mai phục lao ra, chia làm ba mươi tổ, truy sát địch nhân đào tẩu, một tên cũng không để sót.
Đến lúc hoàng hôn, đại cục đã định.
Thành Bình Châu một lần nữa lại trở về tay hoàng triều Đại Chu.
Trận chiến đoạt thành Bình Châu, chẳng những trọng chấn uy danh Thiên triều còn mang đến hiệu ứng quân sự khả quan. Tướng Hà A Tiểu thủ thành Kế Châu biết Bình Châu bị chiếm đóng, lại hiểu được lực phòng ngự của Kế Châu kém xa so Bình Châu nên càng khó thủ được, suốt đêm gã mở thành chạy trốn trối chết, dâng Kế Châu cho Trương Cửu Lễ.
Ở bên bao quát, Lâu Sư Đức rất rõ đạo lý “giặc cùng đường chớ đuổi theo”, lại biết hành quân trong đêm ta sẽ không thể bằng đối phương, nên đã để cho quân đội tới trợ giúp Trương Cửu Lễ tiếp lấy Kế Châu, đồng thời nhằm vào Doanh Châu của Tôn Vạn Vinh, sau đó dựng lũy trại bên ngoài thành Kế Châu để quan sát, tăng cường lực phòng ngự trên diện rộng ở Kế Châu, lại phân ra một đội quân năm ngàn người đến đóng ở Bình Châu.
Dương Huyền Cơ cũng tăng cường sự khống chế và phòng ngự đối với Sơn Hải Quan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.