Chương trước
Chương sau
Nói xong, hai ngón tay đâm vào huyệt ở hai vai trái phải của nàng. Hai cổ ma khí như biển cả chảy ngược tràn vào mạng lưới kinh mạch dày đặc như trăm ngàn con sông. Địch Ngẫu Tiên nhắm chặt hai mắt.
Đến khi ma khí tản ra khắp toàn thân nàng, gần kề với biên giới tẩu hỏa nhập ma, Long Ưng liền thu hồi hai tay, xoáy lại như tia chớp xuất kích, đâm thẳng vào yếu huyệt hai bên sống lưng nàng, từ dưới lên trên, bao gồm Hội Âm, Khí Hải, Mệnh Môn, Tam Tiêu, Đại Chuy. Sau đó ma khí trở về vị trí cũ. Tiểu Ma Nữ run rẩy, cuối cùng an tĩnh lại, hô hấp bình thường.
Sức lực Long Ưng gần như mất hết. So với chiến đấu trên chiến trường còn cực khổ hơn. Hắn chuyển đến ngồi phía trước nàng, yên lặng điều tức. Nếu đổi lại là một người khác, chỉ sợ nếu không nghỉ ngơi thật tốt ba bốn ngày thì đừng mơ tưởng đến việc thi triển công pháp với nàng.
Không biết qua bao lâu, Long Ưng đã hồi phục lại, đâm vào hai bên huyệt nhũ căn của Tiểu Ma Nữ. Ma khí giống như được mở tung cánh cửa, chẳng những phá vỡ kinh mạch bế tắc mà còn dẫn đạo chân khí tinh thuần di chuyển theo kinh mạch chính trong cơ thể. Khi vận chuyển được Chu Thiên, chân khí bắt đầu chuyển nhiệt, như nước ấm sôi trào.
Toàn thân Tiểu Ma Nữ đỏ lên, sắc mặt như rất đau đớn.
Long Ưng vỗ một chưởng xuống huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu nàng.
Hơi lạnh từ đỉnh đầu của nàng chảy xuống. Tiểu Ma Nữ kêu to một tiếng. Chân khí bắt đầu đi ngược vào huyệt Nhâm Đốc, khiến cho khiếu huyệt toàn thân nhảy lên.
Màu đỏ trên người Tiểu Ma Nữ biến mất. Gương mặt của nàng trở nên óng ánh như ngọc bạch.
Long Ưng trở lại phía sau nàng, dùng tay phải ấn vào huyệt Mạng Môn.
Ma khí nhẹ nhàng, ấm áp như tia nắng mặt trời, theo kinh mạch vô hạn dệt thành thiên địa trong cơ thể Tiểu Ma Nữ.
Ma khí tập trung vào đan điền của nàng. Đoan Mộc Lăng nói cho hắn biết, đây là giai đoạn quan trọng nhất, tuyệt đối không thể nóng vội.
Hết thảy còn phải xem tư chất và duyên phúc của Tiểu Ma Nữ. Chỉ có thể tự nhiên dẫn phát, không thể cưỡng cầu.
Trong một khắc ở vào cảnh giới ma cực, tâm trong sáng, tâm linh Long Ưng đã kết hợp làm một với Tiểu Ma Nữ. Tiểu Ma Nữ bỗng dưng giật liên tục, trong cơ thể vang lên tiếng ồn.
Cuối cùng Long Ưng kiệt sức, không thể tiếp tục được nữa. Nhưng trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn, hiểu được chuyện này đến nay chưa bao giờ có.
Ánh mặt trời ôn nhu vuốt ve hắn. Chưa được bao lâu, hắn đã ngủ thật say.
- Long Ưng, Long Ưng.
Long Ưng giống như từ đáy sông trồi lên mặt nước. Từ trong nước nhìn thấy dung mạo như hoa như ngọc của Tiểu Ma Nữ. Ánh mắt tiểu mỹ nhân rõ ràng khác trước, thâm thúy xinh đẹp. Chưa hết, cặp môi thơm ướt át mềm mại của nàng chủ động hôn vào môi hắn.
Long Ưng ôm chặt lấy thân hình đang dán sát vào người mình. Tiểu Ma Nữ dùng hết sức bình sinh ôm ngược lại hắn, nhiệt liệt phản ứng. Thật lâu mới rời môi. Khuôn mặt Tiểu Ma Nữ đỏ lên, ngồi trên hai chân của hắn, vùi đầu vào vai, nhẹ nhàng nói:
- Thành công rồi. Chỉ sợ bây giờ giống như một giấc mộng. Tỉnh lại rồi sẽ trở lại như trước kia.
Long Ưng yêu thương vuốt ve bờ vai của nàng nói:
- Tiên Nhi cảm giác được sao?
Tiểu Ma Nữ xấu hổ gật đầu, nói:
- Hết thảy đều thay đổi. Thế giới này càng trở nên xinh đẹp hơn. Tiên Nhi chẳng những xem được, mà còn nhìn thấy rõ những đồ vật bình thường không nhìn thấy được. Tâm trạng lại rất bình tĩnh, trở nên rõ ràng như ánh mặt trời. Làn da cục cực kỳ nhạy cảm. Chân khí trong cơ thể vận chuyển tự nhiên.
Long Ưng ôm nàng đứng lên, nói:
- Chân khí của Tiên Nhi khác với chân khí Hậu Thiên.
Hắn buông nàng ra, gọi Tuyết Nhi và Tông Nhi đang vui chơi đến quên cả trời đất lại, đặt yên lên lưng chúng.
Tiểu Ma Nữ vui vẻ đi bên cạnh hắn, kinh ngạc nói:
- Tại sao lại mang theo một bao mũi tên đồng thế?
Long Ưng ôm lấy bờ eo thon bé nhỏ của nàng, đỡ nàng lên lưng ngựa, nói:
- Bởi vì ta phải so tiễn với người Đột Quyết.
Tiểu Ma Nữ tung tăng như chim sẻ, nói:
- Người ta cũng muốn đi.
Long Ưng leo lên Tuyết Nhi, cười nói:
- Tiên Nhi mau quên thật. Nàng chỉ mới hoàn thành công pháp cơ bản của một cao thủ, còn phải tu luyện kiếm quyết của kiếm pháp nữa. Hiện tại lão tử muốn dẫn nàng đi gặp Đoan Mộc sư phụ.
Tiểu Ma Nữ giục ngựa sóng vai cùng với hắn, khổ não nói:
- Người ta rất sợ nàng ấy.
Long Ưng thất thanh hỏi:
- Sợ nàng ấy? Nàng ấy có gì đáng sợ?
Tiểu Ma Nữ lắc đầu nói:
- Không biết. Mỗi lần nhìn thấy nàng, Tiên Nhi chẳng dám nói lời nào.
Long Ưng hớn hở nói:
- Hẳn là nàng bị tiên thai của nàng ấy chấn nhiếp. Có thể tu luyện được kiếm thuật tuyệt thế đến từ Từ Hàng Kiếm Điển, không biết Tiên Nhi đã tích góp được bao nhiêu phúc phận.
Tiểu Ma Nữ cười rạng rỡ:
- Đúng, đó chính là thứ mà người ta luôn mơ tưởng. Hết thảy ngày hôm nay bắt đầu một lần nữa. Huynh không làm người ta trúng chiêu, thì người ta cũng không làm cho huynh trúng chiêu. Nếu muốn đụng vào người ta....
Long Ưng cười ha hả nói:
- Gạo đã nấu thành cơm thì nàng còn tưởng rằng có thể tùy hứng điêu ngoa được sao? Về sau có còn cho phép Đại tỷ Tiểu Ma Nữ làm chủ à? Lão tử muốn yêu thế nào thì yêu như thế đó. Đi tố giác ta đi.
Nói xong hắn thúc ngựa chạy nhanh.
Tiểu Ma Nữ vừa vui vừa giận, đuổi theo sau hắn.
Bởi vì thời gian cấp bách, sau khi giao Tiểu Ma Nữ cho Đoan Mộc Lăng, hắn vội vàng chạy về hoàng thành. Vừa vào đến Đoan môn, chợt nghe chỗ góc đông bắc truyền đến tiếng hoan hô như sấm.
Phó thống lĩnh Vũ lâm quân Tả Tắc Pháp giục ngựa đến nghênh đón:
- Đang muốn đi tìm Ưng gia.
Hai người cưỡi ngựa xuyên qua hoàng thành. Long Ưng nói:
- Tình huống như thế nào?
Tả Tắc Pháp nói:
- Ngoại tân đi thăm hoàng thành, còn muốn Thánh Thượng phải gặp gỡ từng người, cấp đủ mặt mũi cho bọn họ. Sau đó đến Đại giáo trường luận bàn cưỡi ngựa bắn cung. Ài, bất luận kỹ thuật cưỡi ngựa hay tiễn pháp thủ pháp của người Đột Quyết đều rất siêu đẳng. Chỉ sợ chúng ta còn thua kém một bậc. Tên gia hỏa Cách Lộc Mang đã nhiều lần khoe khoang. Tất cả những tay cưỡi ngựa bắn cung xuất sắc của chúng ta đều bị thua.
Long Ưng nói:
- Phó thống lĩnh đến tìm tiểu đệ chính là muốn ta đi cứu lại danh dự hay sao?
Tả Tắc Pháp nói:
- Là Ngưng Diễm chỉ đích danh, muốn Ưng gia đến trình diện.
Long Ưng bật cười khanh khách:
- Nàng muốn biết rõ ràng tiểu đệ đã chết hay chưa. Để tiểu đệ cho nàng ta một sự kinh ngạc.
Tả Tắc Pháp nghe được như hiểu như không. Thấy Long Ưng thúc ngựa tăng tốc, cũng vội vụt roi vào mông ngựa đuổi theo. Nào biết rằng Tuyết Nhi chỉ trong chốc lát đã tăng tốc thật nhanh, kéo dài khoảng cách nên y đành phải ở phía sau mà ngửi bụi.
Đại giáo trường ngay trước mặt.
Nhìn thoáng qua, phía đầu bắc của Đại giáo trường có ba mươi cọc mục tiêu. Trên mỗi cọc đều cắm đầy mũi tên. Phía đông nam, tây nam của giáo trường chật ních người. Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự, huynh đệ Trương thị, Lý Đa Tộ, Võ Thừa Xuyên, Lệnh Vũ đều có mặt. Ngưng Diễm và đám người ngoại tân thì đứng ở phía nam giáo trường.
Phân biệt trên giáo trường rất rõ ràng. Phía tây là do Vũ Lâm Quân và Ngự vệ tạo thành đội cưỡi ngựa bắn cung. Phía đông là đội cưỡi ngựa liên hợp của ngoại tộc. Tất cả khoảng chừng năm mươi người, thay phiên nhau cưỡi ngựa bắn cung. Tiếng người huyên náo ồn ào.
Long Ưng thầm nghĩ, dưới tình huống này, Thiên triều Đại Chu đúng là thua không chống nổi. Ngưng Diễm nhờ vào đó mà lập uy, gỡ lại thua thiệt trong bữa tiệc ngày hôm qua.
Cách Lộc Mang đang biểu hiện tài bắn cung cưỡi ngựa. Y từ phía tây chạy sang phía đông. Ngay trên lưng ngựa phát tiễn đến phía đầu bắc. Thấy y không dừng lại dùng tay lấy mũi tên trong bao đựng tên phía sau lưng. Mỗi lần lấy ba mũi tên, kình xạ hàng loạt. Khi y thu cương ở phía đông, ba mươi mục tiêu đã bị y bắn trúng mười tám cái. Một mũi tên bắn trúng hồng tâm. Toàn trường vang lên tiếng hoan hô. Khó trách Tả Tắc Pháp khen ngợi thủ pháp cao siêu. Tiễn pháp như vậy, trên chiến trường ai cũng không muốn đối mặt.
Không biết ai nhìn thấy hắn, liền kêu một tiếng “Ưng gia đến”. Tiếng hoan hô ủng hộ Ưng gia vang lên không ngớt. Ai cũng đều hướng nhìn hắn.
Ánh mắt Long Ưng nhìn thấy thần sắc kinh ngạc không thôi của Ngưng Diễm.
Long Ưng tăng tốc, cũng không phải bước đến Đại giáo trường, mà là bước đến phía nam. Bức tường người bên ngoài võ đài ai cũng quay lại nhìn hắn.
Chiết Điệt Cung được lấy xuống bên phải Tuyết Nhi, không để cho người khác nhìn rõ, ầm một tiếng hóa thành đại cung kim quang lóng lánh. Tay kia hắn lấy ra bốn mũi tên đựng trong bao phía bên kia hông ngựa.
Người của hai phe trung ngoại không rõ lắm. Long Ưng cách mục tiêu hơn ngàn bước. Dù cho thể lực có mạnh đến cỡ nào, cách xa như thế thì cũng nằm ngoài tầm bắn.
Càng làm cho người ta kỳ quái chính là hắn không có ghìm ngựa giảm tốc độ. Chỉ trong thời gian nháy mắt, nhất định sẽ đụng bức tường cao phía đông. Không ai hiểu được hắn đang có chủ ý gì.
Tất cả những hoạt động bên trong giáo trường đều bởi vì hắn mà tạm dừng. Ai cũng trông ngóng chờ đợi hắn có tài nghệ kinh người gì.
Long Ưng nhìn thoáng qua vị trí chính giữa phía nam. Không ai trước đó cho rằng có sự tình gì có thể xảy ra. Tuyết Nhi nói ngừng liền ngừng, đứng thẳng người lên, phát ra âm thanh điếc tai, thần thái dũng tuấn, uy mãnh tuyệt luân.
Long Ưng mỉm cười nói:
- Tiểu đệ xin bêu xấu.
Chiết Điệt Cung buông dây. Bốn mũi tên bay thẳng lên trời, băng qua hơn ba mươi trượng trên không trung, kéo thành một đường cong ưu mỹ đến không cách nào hình dung được. Sau đó chúi đầu hơi nghiêng về tấm bia ở phía bắc. Nhìn thì chậm nhưng lại nhanh, khiến cho người xem phải trợn mắt há hốc mồm, hô hấp đình chỉ.
- Soạt ! Soạt ! Soạt ! Soạt !
Bốn mũi tên nối đuôi trúng chính giữa hai tấm bia mục tiêu ngoài cùng trái phải. Quả nhiên bốn mũi tên đều trúng hồng tâm.
Lúc này, móng của Tuyết Nhi đạp xuống mặt đất, thần khí bắt đầu phun ra.
Toàn bộ giáo trường yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được. Thời gian như ngừng lại.
Thanh âm hoan hô vang dậy khắp toàn trường.
Ngưng Diễm và Cách Lộc Mang mặt xám như tro đất. Thật vất vả mới tạo được uy thế, nhưng lại bị kỹ thuật cưỡi ngựa phát tiễn vượt qua người thường của Long Ưng phá hỏng.
Long Ưng nhảy xuống ngựa, lại để cho Tuyết Nhi theo sau lưng, bước đến chỗ Ngưng Diễm, Võ Tam Tư. Hai bên vang lên tiếng chúc mừng.
Sắc mặt lạnh như băng của Ngưng Diễm thì không cần phải nói. Sắc mặt của Võ Tam Tư cũng rất mất tự nhiên, khiến cho Long Ưng hiểu rõ trong lòng.
Ngưng Diễm lễ phép thi lễ chúc mừng hắn.
Long Ưng bước đến trước mặt Ngưng Diễm, đứng nghiêm, mỉm cười nói:
- Công chúa, có thể nói vài câu riêng tư được không?
Ngưng Diễm lạnh lùng nói:
- Sự tình không nên che giấu. Xin Long tiên sinh cứ nói thẳng.
Mọi người yên lặng, tò mò lưu tâm lắng nghe. Chỉ có Lý Đa Tộ và Võ Thừa Xuyên là đại khái đoán được chuyện gì xảy ra. Hiểu được Ngưng Diễm đang trúng kế Long Ưng, thiếu chút nữa phình bụng cười to. Thật vất vả mới nhịn được.
Long Ưng dù bận vẫn ung dung, nói:
- Chuyện là như vầy. Sáng nay, tiểu đệ ra ngoài thành tản bộ, nhìn thấy có người lén lén lút lút, làm như có ý đồ bất chính, liền chấn động, thiếu chút nữa rơi xuống lưng ngựa. Cho rằng đã gặp phải bọn tiểu tặc cướp đường, vội trốn ra nội thành, khóc lóc kể lể với đại ca gác cổng thành, xin bọn họ làm chủ cho tiểu đệ.
Tiếng cười càng rộ lên hơn, có vẻ rất nhiều người không nhịn được cười.
Võ Tam Tư cũng đoán được những lời nói khôi hài khoa trương mà Long Ưng đang nói có bao nhiêu quan hệ với Ngưng Diễm, liền cố chịu khổ không dám cười.
Sắc mặt Ngưng Diễm trở nên càng khó coi, im lặng không nói gì. Có lẽ đang hối hận vì đêm qua không nghe theo lời cảnh báo của Vạn Sĩ.
Long Ưng đặc biệt lưu ý đến Võ Thừa Tự, thấy mặt của y đỏ bừng, nét mặt như có tật giật mình, liền cảm thấy thống khoái, chậm rãi nói:
- Công chúa còn muốn tiểu đệ nói tiếp không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.