Võ Chiếu hỏi: - Phù Quân Hầu có vấn đề gì không? Long Ưng trả lời: - Tiểu dân cùng với Hoành Không Mục Dã nghi ngờ y là quân cờ quan trọng của người Đột Quyết. Võ Chiếu hỏi: - Tại sao không nhân cơ hội giết y? Long Ưng nói: - Không phải không muốn mà là không được. Một thương cuối cùng của y rất xảo diệu, cho dù bị thương nhưng làm ta không thể tiếp tục. Trong hoàn cảnh như vậy mà tiếp tục truy kích thì vừa trái với tinh thần luận võ mà để lại ấn tượng xấu với ngoại tộc. Võ Chiếu nói: - Trẫm phái mười tám cao thủ thân vệ đuổi giết. Nếu y không rời khỏi Thần Đô ngay thì bây giờ đã chết ở đầu đường rồi. Long Ưng cảm thấy ớn lạnh. Võ Chiếu từ từ xoay người lại, mắt phượng trở nên sáng ngời: - Kết quả của võ yến rất hợp với ý trẫm. Long Ưng! Ngươi suy nghĩ rất khá, mang tới sự vui mừng ngoài suy nghĩ của trẫm. Người ngồi ở vị trí đó đúng là cao thủ của Bí tộc? Long Ưng nói: - Chẳng những là cao thủ của Bí tộc mà còn là người đứng đầu. Đó là một người mà ngoài Phù Quân Hầu ra, tiểu dân không chắc giết chết được. Võ Chiếu nói một cách hời hợt: - Ngươi đã thành công tạo ấn tượng võ dũng trong lòng ngoại tộc, gây ảnh hưởng tới khí thế và ý chí chiến đấu của người Đột Quyết với người Khiết Đan, sẽ có tác dụng thần kỳ trên chiến trường. Đối với ngoại tộc khác thì có tác dụng uy hiếp, nếu xét về phương diện ngoại giao thì đó chính là không đánh mà đẩy lùi quân địch. Với kết quả như vậy, trẫm phải bản thưởng cho ngươi thế nào đây? Long Ưng nói: - Hy vọng ngày mai được nghỉ ngơi một ngày. Võ Chiếu cười khanh khách: - Nói ra mà không ai tin. Ân chuẩn. Mặc dù trẫm rất muốn có ngay một thiên cuối cùng của đại pháp nhưng vẫn có thể nhẫn nại một ngày. Vừa rồi tại sao ngươi từ chối Uyển Nhi? Nó không dễ động tình với đàn ông. Nhưng Long Ưng, ngươi có hiểu được không? Có con gái nhà ai nhìn vị Tà Đế trên võ trường mà lại nhắm mắt làm như không thấy được? Long Ưng cởi áo ngoài để lộ áo đen đi đêm mà cười khổ: - Chỉ cần Thánh thượng không phản đối thì sớm muộn gì tiểu dân cũng có được thân thể của Uyển Nhi. Nhưng tối nay chuyện quá qua trọng, chuyện quân địch là số một, ngủ là thứ hai. Ha ha. Mắt phượng của Võ Chiếu lại thêm sáng ngời: - So với Trẫm người còn to gan làm loạn hơn. Như vậy thì trẫm có lý do gì ngăn cản. Khi nào về báo với trẫm? Long Ưng cung kính đáp: - Nếu không có gì lập tức tới bái kiến Thánh thượng. Võ Chiếu nói: - Đi đi. Long Ưng vọt qua tường sau của lầu Bát Phương rồi ẩn vào mái cong mà quan sát trạm canh ngầm của đối phương. Hắn mang mặt nạ nên cho dù có bị phát hiện thì cũng không lo lắng. Cái mà hắn e ngại nhất là cao thủ Bí tộc nên chỉ dám ở thật xa để nghe trộm. Từ trong một khu viện, hắn chợt nghe thấy có tiếng động. Long Ưng ẩn thân sau một cây cổ thụ trong khu vườn giữa tứ hợp viện. Âm thanh đó vang lên từ sảnh bắc là tiếng của của Ngưng Diễm sử dụng ngôn ngữ Đột Quyết: - Hôm nay các vị vất vả rồi nên quay về nghỉ ngơi. Giờ Tỵ ngày mai chúng ta tới đại giáo trường của Hoàng thành, bàn luận bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung với Võ Lâm vệ để cho người Hán biết được ai mới là bá chủ trong chiến trường. Tiếp theo có âm thanh của hơn mười người rời đi. Long Ưng hết sức kiên nhẫn, hắn biết chưa mất thời cơ. Bởi vì Ngưng Diễm không nói chuyện cơ mật với tộc khác. Trong phòng chỉ còn lại Ngưng Diễm và một người nữa. Hiện tại, hắn cảm thấy hối hận vì đã không tập nhiều tiếng Đột Quyết, có điều so với khi ở Thành đô thì việc nghe và nói cũng tốt hơn nhiều. Một thứ âm thanh lanh lảnh: - Đúng là không ngờ... Tiếp theo đó là một tràng được tuôn ra. Không biết tại sao mà y kích động tới mức nói nhanh như vậy khiến cho Long Ưng cảm thấy đau đầu. Võ công của người này so với Nhạc Trung Thiên của Khiết Đan và Thiết Lợi của Đột Quyết còn cao hơn, chắc chắn là người lợi hại nhất trong cao thủ Bí tộc. Ngưng Diễm than thở: - Cái tên Long Ưng đó thật sự khó lường, ta không muốn để cho người trong tộc phải đối mặt với hắn trên chiến trường. Cách Lộc Mang trầm ngâm một lát rồi nói: - Đây là chỗ của người Hán, muốn ra tay với hắn rất khó. Ngưng Diễm lại nói: - May là hắn gây thù oán khắp nơi. Người của triều Đại Chu muốn giết hắn có rất nhiều nên chúng ta vẫn còn cơ hội. Cứ để đó cho ta xử lý. Long Ưng thầm nghĩ chẳng lẽ nàng cấu kết với Võ Thừa Tự? Muốn Long Ưng chết đúng là chỉ có tên ngu này tuy nhiên huynh đệ họ Trương cũng hơi bị nghi ngờ. Cách Lộc Mang lại nói: - Long Ưng có nhược điểm gì không? Ngưng Diễm ung dung: - Theo tin tức mà ta có được thì nhược điểm lớn nhất của hắn là háo sắc. Ta sẽ lợi dụng nhược điểm này mà cho hắn không ngóc đầu lên được. Có người đàn ông nào trong thiên hạ chịu nổi sự tấn công dịu dàng của mỹ nữ Quy Tư chúng ta? Trong đầu Long Ưng hiện lên một bóng người xinh đẹp tuyệt trần và mang một chút phong cách độc đáo. Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ nàng chính là mỹ nữ Quy Tư mà Ngưng Diễm nhắc tới, cũng là vũ khí bí mật của người Đột Quyết? Cách Lộc Mang nói: - Ta vẫn không nghĩ người Quy Tư thật sự thần phục. Ngưng Diễm hừ lạnh: - Chuyện này đâu phải họ muốn là được. Chợt có một tiếng động từ xa vọng lại. Một lát sau, thanh âm của Thiết Lợi vang lên: - Không liên lạc được với Đại lang tướng, cũng không liên lạc được với người nào khác. Mọi người như đột nhiên biến mất. Cách Lộc Mang nói: - Không thấy huynh đệ Khắc Lỗ của ta chắc chắn là có chuyện xấu. Không biết có chuyện gì xảy ra? Long Ưng đoán Đại lang tướng mà Thiết lợi nói chính là Bạch Nã Hùng. Cách Lộc Mang nhắc tới Khắc Lỗ chắc là Chử Nguyên Thiên. Nghe thấy vậy, hắn cảm thấy rất vui sướng vì bên phía Ngưng Diễm rối loạn. Cái đoàn võ này thật sự không hề đơn giản, chúng phối hợp với âm mưu của Đại Giang Liên tới đây để đục nước béo cò. Ngưng Diễm nói: - Nhanh chóng gọi Nhạc Trung Thiên tới đây. Thiết Lợi lĩnh mệnh bước ra. Long Ưng cứ vậy nằm yên nhắm mắt dưỡng thần nhưng hai lỗ tai không bỏ sót một tiếng động nào. Cuối cùng thì Nhạc Trung Thiên cung tới. Y ngồi xuống rồi nói: - Công chúa gọi Trung Thiên tới có gì căn dặn? Âm thanh của y không có thần đủ biết sau trận thua vẫn chưa lấy lại được. Ngưng Diễm liền nói: - Ta quyết định Thái Á không được quay về, phải chết tha hương ở đất của người Hán. Nhạc Trung Thiên hoảng sợ: - Nhưng ai cũng biết người Hán không có lý do để giết chết Thái Á. Không cẩn thận người Hề sẽ nghi ngờ chúng ta. Cách Lộc Mang lên tiếng: - Chúng ta giả làm cướp, chỉ cần lăng nhục Thái Á rồi đưa xác tới cho Hề vương Lý Trí Cơ thì chắc chắn y sẽ nghĩ người Hán không có sức bảo vệ mà không nghi ngờ chúng ta. Long Ưng thầm nghĩ chẳng lẽ Thái Á một mình lên phía Bắc. Nếu như vẫn ở cùng với đoàn thì cái kế ác độc này làm sao mà qua được? Nhạc Trung Thiên không đồng ý, nói: - Nếu theo lễ nghi, Đại Chu sẽ sử dụng thuyền chiến đưa Thái Á theo kênh đào tới U châu rồi sau đó đưa nàng tới Sơn Hải quan, đồng thời thông báo với Lý Trí Cơ trước để y sai người tới quan ngoại nghênh đón. Làm sao chúng ta có cơ hội? Ngưng Diễm nói với giọng không có sự kiên nhẫn: - Cái này gọi là có tâm mà vô tâm. Thái Á được quyết định không về tới đại thảo nguyên. Trung Thiên cứ về nghỉ ngơi. Nhạc Trung Thiên đi khỏi, Ngưng Diễm đứng dậy nói: - Ta muốn tới gặp Vạn Sĩ Kinh. Long Ưng dốc hết tất cả vốn liếng bám theo Ngưng Diễm, khi tới bức tường, y ẩn thân sau hòn non bộ rồi tập trung nghe trộm. Ngưng Diễm đứng một mình bên ngoài chờ. Vạn Sĩ Kinh đi ra mời nàng ngồi xuống. Ngưng Diễm liền nói: - Ngưng Diễm thỉnh an tôn trưởng. Nàng sử dụng tiếng Hán rõ ràng không biết ngôn ngữ của Bí tộc mà Vạn Sĩ Kinh thì không biết tiếng Đột Quyết. Người Bí tộc mà lại biết tiếng Hán khiến cho Long Ưng cảm thấy khó hiểu. Vạn Sĩ Kinh trầm giọng: - Công chúa không chỉ tới đây thỉnh an bản nhân chứ? Âm thanh của lão lạnh lẽo không để lộ một chút nào, chỉ có sự thờ ơ hờ hững như mọi chuyện không hề liên quan tới mình. Ngưng Diễm không còn có cái giọng khinh người như đối với Nhạc Trung Thiên, thậm chí lời nói lúc này có hơi chút năn nỉ: - Ngưng Diễm muốn xin tôn trưởng ra tay. Vạn Sĩ Kinh nói chậm rãi: - Công chúa muốn bản nhân ra tay với Long Ưng đúng không? Ngưng Diễm nói: - Mấy ngày gần đây, mỗi sớm Long Ưng đều dậy ra ngoài tập cưỡi ngựa, ngày hôm qua còn dẫn con gái yêu của Địch Nhân Kiệt theo. Nếu tôn trưởng ra tay, phối hợp với hai mươi tám cao thủ ẩn mình của chúng ta mà trong lúc hắn lại đang say đắm bên tiểu mỹ nhân thì chắc chắn không thoát được. Long Ưng nghe vậy mà toát mồ hôi. Bản thân mình đúng là sơ ý, vô tình tạo cơ hội cho người ta phục kích. Hắn thầm kêu nguy hiểm, đồng thời cũng khẳng định không phải Võ Thừa Tự mà là huynh đệ họ Trương bán đứng mình. Vạn Sĩ Kinh như chìm đắm trong một thứ cảm xúc nào đó, mất một lúc mới nói: - Để bản nhân cho công chúa một lời khuyên. Long Ưng không phải là cao thủ thông thường, mà là một người thông linh. Hắn có lực lượng khổng lồ khiến cho ta nghĩ tới một người. Ngưng Diễm không dám thể hiện sự mất kiên nhẫn chỉ cung kính nói: - Xin tôn trưởng chỉ dậy. Vạn Sĩ Kinh lên tiếng: - Tệ tộc từng có một nhân vật hết sức đặc biệt vượt qua tất cả người trong tộc từ cổ chí kim, có khả năng thông thiên triệt địa. Người này được Tà đế Ma môn truyền cho bí kỹ, sau đó giúp tộc Thác Bạc đánh tan Mộ Dung Thùy từng xưng hùng một thời. Khi thấy Long Ưng, ta như nhìn thấy người đó. Cho dù ngươi có binh hùng tướng mạnh tới đâu cuối cùng cũng không làm gì được hắn. Ngưng Diễm nói từng chữ một: - Nếu tôn trưởng chịu ra tay thì Long Ưng không thể thấy được vầng thái dương của ngày mai. Vạn Sĩ Kinh thở dài: - Nói thật khó nghe nhưng công chúa không để lời bản nhân vào tai. Long Ưng cảm thấy trong lòng như có muôn vàn con sóng. Chẳng lẽ Vạn Sĩ Kinh nói tới Hướng Vũ Điền? Nó hoàn toàn khớp với câu nói truyền kỳ Biên hoang. Không thể ngờ được "sư phụ" lại là người Bí tộc. Ngưng Diễm nói: - Làm sao dám không nghe lời khuyên của tôn trưởng. Nguyên nhân chính là Ngưng Diễm không muốn người đó có cơ hội tới sa trường, trước mặt có cơ hội mới mời tôn trưởng ra tay. Vạn Sĩ Kinh lại nói: - Thời hạn năm năm cũng chỉ còn có ba, đã hy sinh năm mươi hai đệ tử Bí tộc. Tất cả đều vì bày mưu tính kế cho các ngươi để tạo ra tình hình hôm nay. Lần này bản nhân đồng ý với yêu cầu của đại hãn, hộ tống công chúa đã coi như vượt qua hiệp nghị. Công chúa có ý tưởng gì thì cứ thoải mái làm, bản nhân đảm bảo đưa công chúa về lại thảo nguyên. Nhưng còn hắn thì xin thứ cho bản nhân không thể làm gì được. Ngưng Diễm đau khổ nói: - Tôn trưởng có suy xét lại không? Vạn Sĩ Kinh cảm thấy không vui: - Người tộc Bí của chúng ta nói một là một. Nếu công chúa muốn suy nghĩ cho thủ hạ thì đừng hành động thiếu suy nghĩ. Công chúa không hiểu mình đang đối mặt với ai nhưng bản nhân lại biết. Thần thông của Long Ưng vượt qua sự hiểu biết của công chúa. Long Ưng nghe thấy vậy lập tức lặng lẽ rút lui. Rời khỏi lầu Bát Phương, Long Ưng lập tức tới điện Trinh Quán tìm Võ Chiếu mới biết bà ta tới đại bản doanh của nam sủng. Long Ưng không còn lựa chọn nào khác đành phải tới điện Tập Tiên tìm bà ta. Thủ vệ đứng ngoài bảo hắn chờ rồi cho người đi thông báo. Một lát sau, Trương Xương Tông ngái ngủ đi ra gặp hắn nói: - Thánh thượng đã tỉnh. Nếu không phải Long tiên sinh, chúng ta thật sự không dám đánh thức Thánh thượng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]