Long Ưng cảm thấy kinh ngạc, định thần suy ngẫm lại, mình bây giờ sẽ không chuồn đi vì ở chỗ này vẫn còn một hi vọng sống sót. Nếu chỉ cần lẻn ra ngoài là Võ Chiếu sẽ thông cáo thiên hạ, khi đó mình sẽ trở thành công địch của toàn thiên hạ. Đến lúc đó làm người còn gì vui nữa chứ.
Lệnh Vũ nói:
- Tiểu tướng lập tức chuẩn bị ngựa, triệu tập các huynh đệ. Được đi khắp Thần Đô thì đúng là điều thú vị của đời người.
Long Ưng hỏi:
- Có thể ngồi thuyền được không?
Lệnh Vũ vỗ trán một cái, chợt hiểu ra đáp:
- Tiểu tướng quên mất Ưng gia muốn đi ngắm cảnh. Dạo chơi trên sông là việc mà mọi du khách đều làm. Chúng ta đến bến thuyền ngoài cổng cung.
Ba chiếc thuyền nhỏ từ bến thuyền cung Thượng Dương đi ra. Có tám người đi cùng, tất cả đều mặc thường phục. Mỗi người đều thiếu niên khí thịnh, phong thái hùng dũng, thái độ vừa tôn kính vừa vui vẻ phục tùng Long Ưng. Hiển nhiên một chiêu của hắn tại Lệ Khinh Các đã làm bọn hắn khiếp sợ. Đối với người luyện võ mà nói, chỉ có cao thủ mới có được sự tôn kính của bọn hắn.
Long Ưng ngồi ở mũi thuyền, phóng tầm mắt nhìn chung quanh. Dòng Lạc Hà trải dài vô tận. Khi sắc trời từng bước sáng lên, một bên là cảnh hoàng thành đồ sộ, một bên là phường dân cư tràn đầy không khí sinh hoạt, người xe dần dần nhiều hơn, không khỏi làm tâm tình sáng sủa, rất có cảm giác thống khoái như rời khỏi cảnh lồng giam, tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-nguyet-duong-khong/2455700/chuong-12.html